Ánh mắt của Bạch Dạ Kình lặng lẽ nhìn sang, vốn tưởng rằng cô sẽ rất thích nhưng không ngờ kết quả lại thấy đôi mắt ngập nước của cô, trên mặt lập tức không còn vẻ thoải mái nữa.
Trái tim cũng thắt lại.
“Làm sao vậy?” Anh muốn dừng xe, nhưng nơi này lại cấm đỗ xe. Anh rút khăn giấy ra đưa cho cô giải thích: “Người bán hoa đều nói con gái rất thích những thứ này, bán chạy nhất. Không phải em nói em rất thích hoa sao?”
Lúc đó anh cũng đồng ý, sau này thường xuyên tặng hoa cho cô. Bây giờ mới chỉ là lần đầu tiên tặng cô.
“Ừm, em thật sự rất thích.”Hạ Tinh Thần vừa khóc vừa cười, nắm chặt lấy chiếc hộp ở trong tay, giống như là ôm bảo bối vậy.
Bạch Dạ Kình liếc nhìn cô một cái: “Em thích thật chứ?”
Cô gật đầu như giã tỏi.
Cầm lấy khăn giấy lau khóe mắt ướt át của cô, Bạch Dạ Kình thở dài: “Có phải ngày thường anh đối xử với em không tốt không, khiến em mỗi lần nhìn thấy hoa đều muốn khóc? Nếu lần nào cũng như vậy, thì anh thật sự phải suy nghĩ lại sau này không nên tặng hoa cho em nữa.”
Hạ Tinh Thần bật cười.
"Không được, đây là hành động tốt của một người chồng, anh Bạch phải duy trì nó.”
Đàn ông thật sự không hiểu tâm tư của phụ nữ!
Khóc ở đây? Rõ ràng là bởi vì quá cảm động, cho dù cô có khóc thì cũng là nước mắt hạnh phúc.
Bạch Dạ Kình đang tiêu hóa từ “Chồng” mà cô nói, không biết vì sao một từ bình thường như vậy, nhưng phát ra từ cái miệng nhỏ nhắn của cô, anh lại cảm thấy rất si mê…
Có một loại hương vị khác…
Có thể khiến cho người khác đột nhiên cảm thấy hạnh phúc mà không thể giải thích được.
“Nếu em thích, thì có phải nên có phần thưởng không?”
“Phần thưởng sao?”Hạ Tinh Thần suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng hiểu ý của anh. Thừa dịp đang dừng đèn đỏ, cô nghiêng người sang hôn nhẹ một cái lên má của anh Bạch.
Bạch Dạ Kình nhướn mày nhìn cô: “Mặc dù phần thưởng này anh cũng rất hài lòng, nhưng mà…Những thứ khác thì sao?”
"Những thứ khác?" Ánh mắt của Hạ Tinh Trần dừng lại trên đôi môi mỏng gợi cảm của anh. Cô lại nhìn đèn đỏ, nhìn thấy đã là đèn vàng, rất nhanh sẽ chuyển thành màu xanh. Cô hơi lo lắng về sự an toàn nên đề nghị với anh: “Anh lái xe cho tốt trước đi, những phần thưởng khác khi chúng ta trở về nhà rồi nói sau.”
Bạch Dạ Kình cười như không cười nhìn cô, vừa lái xe vừa hỏi: “Em có cảm thấy anh đang đòi hôn em không?”
"?" Cho nên, lời nói này có ý là gì?
Anh đang nói là cô tự mình đa tình sao?
Bạch Dạ Kình chỉ cảm thấy buồn cười nói: “Em gọi “Chồng” cho anh nghe.”
“…” Hạ Tinh Thần thật sự rất xấu hổ.
Cho nên, phần thưởng mà anh ấy nghĩ đến đầu tiên chính là cái này? Chỉ là cái này?
Nhưng mà, cô lại…
Còn chính thức đề nghị…
Thật là mất mặt!
Nhìn thấy dáng vẻ bối rối của cô, nụ cười ở trong mắt anh càng sâu hơn, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn.
Hạ Tinh Thần chỉ cảm thấy càng lúc càng xấu hổ: “Anh cố ý.”
“Là em hôn anh, lại còn trách anh cố ý, đây là cái logic gì vậy?” Anh thật sự vô tội.
Hạ Tinh Thần cảm thấy anh thật sự xấu tính muốn chết!
Đặc biệt là nụ cười kia, càng khiến cô cảm thấy buồn bực và xấu hổ. Rõ ràng là anh đang chế giễu cô.
Cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, tức giận xoay người dựa vào trên cửa xe, không thèm để ý tới anh nữa. Mặc kệ anh có yêu cầu gì, thì cô cũng nhắm mắt coi như không nghe thấy.
Chẳng qua là...
Chồng...
Cô âm thầm suy nghĩ nhiều lần, chỉ cảm thấy đây là một cách xưng hô thiêng liêng khiến người khác xấu hổ.
Nó mang theo trách nhiệm và cam kết, lại xen lẫn tình yêu và sự lãng mạn.
Thật ra thì, đã rất nhiều lần cô muốn mở miệng nhưng vừa hé môi định gọi thì lại xấu hổ mà nuốt ngược trở vào.
Cuối cùng, xe chạy thẳng đến bệnh viện, hai người xuống xe, cô cũng không gọi được tiếng “Chồng”.
Cô cần xây dựng tâm lý thật vững vàng.
Bạch Dạ Kình cũng không ép buộc cô, dù sao thì câu xưng hô này cũng chỉ là sớm hay muộn.
...
Bên kia.
Trì Vị Ương rửa mặt xong, trên người vẫn còn đang mặc quần áo của Phó Dật Trần. Quần áo ngủ của anh ta màu trắng, rất sạch sẽ, cô ấy tham lam đưa tay lên ngửi, mùi hương này khiến cho cô ấy hoảng hốt nhận ra tất cả mọi thứ đều là thật.
Sau này...
Có phải mỗi ngày của bọn họ đều trôi qua giống như thế này không? Cuộc đời này, sẽ không còn hai chữ chia lìa nữa?
Trì Vị Ương nhìn mình trong gương, suy nghĩ một lát, lại nhớ tới những gì mà Tô Tố Vân đã nói ngày hôm qua. Ánh mắt cô ấy mờ đi, ngực đau đớn dữ dội, không biết tương lai cô ấy phải làm gì mới có thể làm giảm bớt nỗi đau của anh, để anh hoàn toàn quên quá khứ u ám kia đi.
Nhưng anh thật sự có thể quên được sao?
Tối hôm qua, khi anh nói những chuyện đó với cô ấy, dáng vẻ đau đớn đó, cho tới bây giờ cô ấy cũng không muốn nhớ lại.
"Sáng sớm, đứng trước gương suy nghĩ gì vậy?” Đúng lúc này, giọng nói của Phó Dật Trần vang lên. Cô ấy nghe thấy tiếng anh liền quay đầu đi, anh mặc đồ ở nhà, đứng ở trước cửa nhà vệ sinh.
Buổi sáng, sau khi tắm xong, sửa soạn xong mọi thứ, cạo râu sạch sẽ.
Trì Vị Ương hận chết người đã từng làm tổn thương anh. Tên điên rồ nào lại có thể làm ô uế một người sạch sẽ như anh? Làm sao có thể chịu được!
"Vị Ương?" Anh thấy cô một lúc lâu vẫn chưa có động tĩnh gì, Phó Dật Trần mới nghi ngờ đi vào.
Anh sợ bụng cô có vấn đề gì đó.
Khi anh đến gần, hai tay của Trì Vị Vương ôm lấy cổ anh, vùi mặt vào trong cổ anh.
Anh ngẩn ra, chợt nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của cô: “Em đang nghĩ tới anh…”
Trong lòng Phó Dật Trần rung động, cảm giác ấm áp chạy khắp cơ thể. Khóe miệng anh cong lên một đường cong mê người, hai tay ôm chặt lấy cô: “Không phải anh đang ở đây rồi sao?”
“Khi anh đi, ngày nào em cũng nhớ anh. Ngày nào em cũng đều tưởng tượng, khi nào có thể nói chuyện với anh, có thể ôm anh như thế này… Em cho rằng cả đời này em sẽ không có cơ hội..”
Trì Vị Ương nỉ non, khi nói xong lời cuối cùng trong hốc mắt của cô còn có một tầng nước mắt, giọng nói nghẹn ngào.
Phó Dật Trần bế cô, ôm cô ra khỏi nhà vệ sinh và đặt cô xuống giường. Anh cúi người xuống, chống một tay ở trên giường, dồn phần lớn trọng lượng cơ thể lên tay để không đè lên cô.
Anh nhìn cô từ phía trên, ánh mắt sâu thẳm: “Em vẫn còn đang trách anh sao?”
"..." Cô lập tức lắc đầu, phủ nhận.
Em không trách...
Không trách anh...
Cô ấy làm gì còn sức lực để trách anh? Cô ấy chỉ muốn yêu anh thật tốt, thương anh, còn có… Giữ chặt anh, cả đời này không cho anh có cơ hội bỏ cô ấy đi nữa…
"Dật Trần, chúng ta kết hôn đi, được không?" Trì Vị Ương đột nhiên khàn giọng nói.
Phó Dật Trần hơi sững sờ, ngực kích động.
Vì vậy, bây giờ anh đang được cầu hôn sao?
Trì Vị Ương nghiêng đầu, nhìn biểu cảm của anh, lông mày thanh mảnh cau lại, "Có vẻ như anh không vui lắm?"
Anh nắm chặt tay cô, đặt lên môi hôn hai lần, có chút hưng phấn nói: "Không phải em còn muốn yêu đương thật tốt sao?”
“Nhưng hiện tại em thay đổi ý định rồi.” Trì Vị Ương bĩu môi: “Em không thích Tô Tố Vân, nên phải nhanh chóng cướp anh khỏi tay cô ta. Nếu như một ngày nào đó anh đột nhiên cảm thấy em không còn là cô gái trong trái tim kia nữa, anh thấy Tô Tố Vân xinh đẹp hơn em, đáng yêu hơn em, và không muốn ly dị với cô ta, thì em nên làm gì? Đứa trẻ phải làm sao bây giờ?”