"..."
Hạ Đại Bạch chu cái miệng nhỏ nhắn, oán giận: "Lại là hẹn hò, lại không dẫn con đi hẹn hò cùng, người lớn hai người thật chả thú vị gì hết!"
Hạ Tinh Thần sợ cậu nhóc cô đơn, khẩn cầu liếc mắt nhìn Bạch Dạ Kình một cái, còn chưa mở miệng, anh lại nói: "Hôm nay không được."
"..."
Cự tuyệt thật đúng là dứt khoát.
Hạ Đại Bạch là một người rất thức thời lại rất kiêu ngạo, hừ hừ nói: "Con lại không lạ gì mà đi theo làm bóng đèn cho hai người. Bà ngoại nói hôm nay muốn đưa con đến công viên giải trí, con với bà đã hẹn từ lâu rồi nhá."
Hạ Tinh Thần nói: "Còn vài ngày nữa là đến khai giảng, bây giờ con nhanh chóng tranh thủ thời gian chơi đi. Sau này đi học, con phải học hành chăm chỉ đó."
"Ò, dạ." Hạ Đại Bạch rất không vui. Đọc sách thực sự là một việc rất nhàm chán.
Ăn cơm trưa xong, Bạch Dạ Kình lên lầu một chuyến. Khi anh đi xuống, anh mang cho cô một chiếc áo khoác rồi khoác lên người cô.
"Bây giờ anh càng ngày càng nhàn rỗi nhỉ, còn có thời gian ra ngoài hẹn hò cùng em." Cô cười ngồi vào ghế phụ xe nói chuyện với anh.
Bạch Dạ Kình xoay người thắt dây an toàn cho cô, vững vàng mở xe ra: "Sắp từ chức rồi, hiện tại đang bỏ phiếu bầu cử lần nữa, chuyện của anh cũng đang sắp xong rồi. Tất nhiên cũng có nhiều thời gian hơn."
Sắc mặt Hạ Tinh Thần nghiêm túc nhìn anh một lúc lâu.
Anh chậm rãi lái xe trên đường một lúc mới hỏi cô: "Nhìn cái gì?"
Lúc nói chuyện với cô, ánh mắt lại vẫn dừng ở phía trước nhìn đường.
"Trên mạng đều nói anh là bởi vì em nên mới xin từ chức, em sợ tương lai anh sẽ cảm thấy có chút tiếc..."
Bạch Dạ Kình liếc nhìn cô một cái, ánh mắt sâu xa: "Vậy em cảm thấy, anh có phải là vì em không?"
"Không biết..."
Cô cảm thấy người này là cao thủ thái cực, vậy mà lại ném câu hỏi lại cho mình. Cô bĩu môi nhỏ, nói: "Em làm gì có sức hấp dẫn lớn như vậy?"
Anh cười như không cười, cũng không nhìn cô, một hồi lâu sau mới nói: "...Có lẽ, em thực sự có sức hấp dẫn lớn như vậy."
Hạ Tinh Thần ghé mắt nhìn anh.
Anh nghiêm túc nói: "Không chỉ vì em, mà còn vì chính anh. Đứng ở trên cao thường cô đơn, vị trí này rất nhiều người muốn có, thế nhưng, ở càng lâu, càng dễ khiến người ta lạc lối. Không cẩn thận, còn có thể rơi vào kết cục bi thảm như Lan Chiến."
Hạ Tinh Thần nghe được câu nói cuối cùng, mi tâm căng thẳng.
Bạch Dạ Kình giống như nhìn thấu sự lo lắng của cô, anh ủi cầm lấy tay cô đặt trên đầu gối anh. Cô cũng trở tay, giữ chặt tay anh. Hai người, mười ngón tay quấn lấy nhau, chặt chẽ đến mức không thể tách ra.
Bạch Dạ Kình nói: "Anh mệt rồi, muốn tạm lui về nghỉ ngơi một thời gian để chăm sóc em cùng với Đại Bạch."
Bỏ lỡ con trai gần năm năm, anh lại không muốn bỏ lỡ nữa. Lúc này cô lại đang mang thai, anh càng hy vọng cho dù là một ngày cũng không thể bỏ qua thời gian mang thai của cô lần nữa.
"Không cần cảm thấy tiếc vì anh đâu." Bạch Dạ Kình biết tâm tư của cô: "Giới chính trị tùy thời liền có thể quay lại. Sau này, có lẽ anh còn có thể tranh cử làm tổng thống nữa, em nói xem?"
Nghe anh nói như vậy, trong lòng Hạ Tinh Thần thoải mái hơn rất nhiều.
"Em tin vào thực lực và nhân khí của anh, chỉ cần anh muốn quay lại, nhất định sẽ có thể."
Lời động viên và sự tin tưởng của cô làm cho anh thoải mái.
"Vậy hai năm này anh có ý định gì không, ngoại trừ mở quán cà phê cho em ra?"
"Chờ sau khi xin từ chức xong anh sẽ chậm rãi chuẩn bị, cũng không cần quá gấp gáp. Tuy nhiên về chuyện kinh doanh này thì anh đã có kế hoạch chi tiết để phát triển rồi."
Hạ Tinh Thần tin anh.
Một người đàn ông quen với chuyện bày mưu tính kế như Bạch Dạ Kình, vô luận bản đồ sự nghiệp tương lai sẽ phát triển theo hướng nào, thì anh cũng nhất định có thể phất lên như diều gặp gió, sẽ không khiến người ta thất vọng.
Hạ Tinh Thần cảm thán: "Chỉ là, ít nhiều em vẫn cảm thấy có chút tiếc."
"Còn tiếc cái gì nữa?" Bạch Dạ Kình vừa nói chuyện với cô, ngón tay chậm rãi vuốt ve chiếc nhẫn cưới trên ngón tay cô.
"Sau này, chỉ sợ sẽ không có quá nhiều cơ hội gặp lại bọn Lãnh Phi và Thụy Cương."
Bạch Dạ Kình khẽ gật đầu, trong lúc nhất thời cũng không nói gì. Hạ Tinh Thần biết tâm tư của anh. Rất nhiều cảm xúc, tuy rằng anh chưa bao giờ thể hiện ra ngoài mặt, nhưng mà, trong lòng vẫn rất để ý.
Lãnh Phi và Thụy Cương đi theo anh nhiều năm như vậy, phần tình nghĩa này, chỉ có bọn họ mới biết rõ.
"Cũng không sao hết."
Anh không trả lời, Hạ Tinh Thần liền tự hỏi tự trả lời, phần lớn kỳ thật là an ủi anh. Cô nhẹ nhàng dựa đầu vào vai người đàn ông: "Thiên hạ không có bữa tiệc nào là không tàn, sau này mỗi người đều có cuộc sống riêng, nhưng mà, khi gặp lại, có thể lấy tư cách là bạn bè mà ở cạnh nhau, ngược lại cũng rất tốt."
Bạch Dạ Kình nghe cô an ủi mình, cúi đầu đối diện với tầm mắt của cô trong chớp mắt, sau đó lại tiếp tục lái xe. Nhưng rõ ràng, cảm xúc của anh đã tốt hơn rất nhiều.
Hạ Tinh Thần cũng thở phào nhẹ nhõm, quyết định chấm dứt đề tài này. Ngay lúc này, điện thoại di động trong túi của cô đột nhiên vang lên.
Cô lấy ra xem, nhìn thấy hai chữ 'Vị Ương' lóe lên trên màn hình, nhớ tới bộ đồ ngủ tối hôm qua, lúng túng xấu hổ. Cô bên này một mảnh thê thảm, cũng không biết cậu ấy bên kia có thuận lợi hay không.
Nhận điện thoại, cũng không dám hỏi quá lộ liễu ở trước mặt Bạch Dạ Kình.
Chỉ rút tay ra khỏi tay anh, còn mình thì quay người sang bên kia, lấy tay che miệng, nhỏ giọng hỏi cô: "Cậu thế nào rồi? Tình hình bên đó có thuận lợi không?"
Ánh mắt Bạch Dạ Kình liếc qua, nhìn bộ dạng như tên trộm của cô, thật sự là dở khóc dở cười.
Người phụ nữ ngu ngốc!
Nói cái gì vậy trời, rõ ràng cũng đều nghe rõ hết rồi!
Trì Vị Ương ở bên kia cân nhắc một lúc lâu, nói: "Hẳn là... xem như rất thuận lợi đi!"
Cô nhớ tới chuyện tối hôm qua, gương mặt ửng đỏ còn chưa tan đi. Giờ này, vừa mới đứng lên, cô vừa nói chuyện điện thoại với Tinh Thần, vừa tùy ý mặc áo sơ mi của người đàn ông, vừa đi vào phòng tắm rửa mặt.
Đây là phòng của anh.
Đột nhiên mới nhớ tới, đồ vệ sinh cá nhân của mình hẳn là ở trong phòng mình mới đúng. Thế nhưng, lúc vào phòng tắm vừa muốn xoay người trở về phòng mình, mới phát hiện khăn mặt, nước súc miệng, kem đánh răng và bàn chải của mình, toàn bộ đều được anh không biết từ lúc nào lặng lẽ mang sang đây, bày biện chỉnh tề.
Hai bàn chải đánh răng, hai cái cốc, tất cả mọi thứ đều trông giống như một cặp vợ chồng.
Ừm!
Hai người bọn họ, kỳ thật cũng thật sự là người yêu.
"Cái gì gọi là rất thuận lợi?" Hạ Tinh Thần truy hỏi.
"Chính là... cái đó ấy."
Trì Vị Ương chần chờ một chút, mới nói ra miệng. Lấy kem đánh răng ra, nhìn mình trong gương, không khỏi cười khúc khích.
Hạ Tinh Thần từ bên kia đều có thể nghe được tiếng cười của cô, mình ở bên này cũng không khỏi cười theo. Ngồi thẳng ở ghế lái phụ, nói: "Chúc mừng nha, cuối cùng thì bây giờ chiến tranh cũng kết thúc rồi. Khi nào cậu sẽ kết hôn? Sẽ không thật sự tính chờ đứa nhỏ sinh ra rồi mới đi lấy giấy chứng nhận đó chứ?"
Trì Vị Ương có chút buồn rầu: "Dật Trần cùng Tô Tố Vân bên kia còn chưa phán quyết xong, Tô Tố Vân đại khái cũng không muốn khiến tớ quá đắc ý, cho nên định có thể kéo dài bao lâu liền kéo dài bấy lâu. Cơ mà bọn tớ cũng không vội. Chỉ là... ba mẹ tớ rất lo lắng. Vừa mới mở mắt ra, hai người bọn họ liền gọi điện thoại tới, nói là bụng tớ càng lúc càng lớn hơn rồi, khiến người khác có cái nhìn không tốt lắm."