Cổ họng anh ta siết chặt, giọng càng trầm hơn: “Nhìn anh bằng ánh mắt này, cảm thấy mất mác?”
“Ai mất mác!” Cô ấy trừng mắt nhìn anh ta, vừa xấu hổ lại lúng túng véo anh ta một cái, khuôn mặt đỏ rực có chút mê người: “Nếu anh còn nói bậy, em sẽ không đến đó nữa!”
Thật ra thì, đúng là mất mác.
Không vì cái gì khác, chỉ muốn bên cạnh anh ta mỗi giây mỗi phút. Chẳng làm gì cả, ở cùng một không gian là được rồi!
Tối hôm qua, cô ấy trở về rất khuya, vốn tưởng rằng có thể an tâm ngủ ngon giấc, thế nhưng, nằm trên giường lăn qua lộn lại đều là bóng hình của anh ta.
Hiển nhiên Phó Dật Trần không hề khá hơn.
Hai người căn bản không ngủ, trò chuyện điện thoại đến hơn hai giờ sáng, cô ấy lại vào weibo của anh ta.
Đến khi đặt điện thoại xuống, bên ngoài đã sáng.
Cô ấy nhìn ánh sáng bên ngoài, ôm điện thoại di động cười ngây ngô. Đột nhiên cảm thấy trở về lúc thanh xuân.
Trên màn hình điện thoại, mỗi một chữ gõ xuống, đều là một nốt nhạc hạnh phúc. Mấy phút ngắn ngủi chờ đợi tin nhắn của anh ta, vừa tràn đầy mong đợi, lại cảm thấy dày vò.
Một phút, đã xem điện thoại mấy lần, rất sợ bỏ lỡ tin nhắn của anh ta.
Nhiều năm qua, trừ anh ta ra, không có ai có thể cho cô ấy loại cảm giác kỳ diệu này.
Có lẽ, đây chính là mùi vị của tình yêu…
Thật tốt!
Trên đường Hạ Tinh Thần trở về, lại gọi cho Dư Trạch Nam, thế nhưng, từ đầu đến cuối vẫn không gọi được.
Lúc trở về nhà họ Lan, điện thoại di động đổ chuông, là số lạ gọi đến.
“Alô, xin chào.”
“Tinh Thần, là tôi!” Giọng nói vội vàng lại thận trọng, Hạ Tinh Thần lập tức nhận ra là Dư Trạch Nam. Dường như anh ta đang núp ở một góc nói chuyện điện thoại.
“Tôi lấy di động của chị dâu, vất vả lắm mới gọi được.” Dư Trạch Nam tự mình nói: “Đây rốt cuộc là chuyện gì? Sao đột nhiên em lại đồng ý đính hôn với tôi?”
Lời của anh ta, khiến cho mọi vấn đề Hạ Tinh Thần muốn hỏi đều bị nghẹn lại.
Cô chỉ nói: “Anh cũng bị uy hiếp?”
“Uy hiếp cái gì, hiện tại căn bản tôi đang ngồi tù, bị anh mình giam lỏng!”
Dư Trạch Nam nhắc đến chuyện này, còn rất tức giận.
Hạ Tinh Thần có hơi thất vọng với hình tượng của Dư Trạch Hạo. Dạ Kình đã từng cảm thấy anh ta sẽ là một Tổng thống tốt, thế nhưng, anh ta lại khiến cô thất vọng.
Theo cô thấy, ngay cả em trai ruột mà anh ta cũng có thể dùng thủ đoạn này lợi dụng, có lẽ không phải người tốt. Nếu sau này Dư Trạch Hạo thật sự là Tổng thống, sự phát triển của nước S, thật sự cần phải lo lắng.
“Anh bên kia có thể đào hôn không?” Cô hỏi, trong lòng ít nhiều vẫn ôm hy vọng.
Dư Trạch Nam văng tục một câu: “Nếu tôi có thể trốn, đã sớm chạy mất rồi, còn ở lại đây sao? Ngay cả đi vệ sinh, cũng có mấy cặp mắt nhìn chằm chằm. Anh ấy nói, ngày mai dù có trói cũng phải trói tôi dẫn đến buổi đính hôn!”
Cô ngồi trên chiếc giường xa lạ, nhìn trần nhà xa lạ, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.
Môi mấp máy vài cái, cuối cùng cũng không nói ra được câu nào.
Lòng Dư Trạch Nam như lửa đốt, không biết là tình huống gì, càng phát điên: “Rốt cuộc chỗ em đã xảy ra chuyện gì, không phải thật sự muốn đính hôn với tôi chứ? Rốt cuộc là tình hình gì đây? Haizz, tôi cảm thấy hiện tại mình đặc biệt giống cái máy, bị anh ấy xoay tới xoay lui, loại cảm giác này đặc biệt... Mẹ kiếp!”
So với sự phát tiết của anh ta, Hạ Tinh Thần chẳng có chút sức sống nào, cô chỉ nói: “Anh mau ngủ đi, đừng suy nghĩ nhiều.”
Dư Trạch Nam ở bên kia còn muốn nói gì đó, điện thoại bỗng nhiên bị đoạt mất.
Anh ta đang núp trong tủ quần áo, sau khi điện thoại bị đoạt mất, mới phát hiện cửa tủ đã bị mở ra, bóng đen đứng ở cửa. Ánh sáng chiếu xuống, chiếc bóng đổ dài trên mặt đất.
Sau khi Dư Trạch Hạo đoạt lấy di động, lập tức ném sang cho Trang Nghiêm bên cạnh, mặt không cảm xúc ra lệnh: “Đem đi tiêu hủy.”
“Anh!” Dư Trạch Nam nhảy ra khỏi tủ quần áo, thở hổn hển.
“Đó là điện thoại di động của tôi.” Cảnh Dư muốn giúp Dư Trạch Nam, đưa tay định đoạt lại di động của mình. Thế nhưng, sau khi Trang Nghiêm nhận được ánh mắt của ông chủ, lưu loát né người, thành công tránh được Cảnh Dư.
Cảnh Dư nhìn về phía Dư Trạch Hạo: “Đây là điện thoại di động của tôi, anh không thể tùy tiện tịch thu.”
“Có phải anh từng thông báo, mọi người từ trên xuống dưới, không được phép cho Trạch Nam mượn bất kỳ phương tiện truyền tin nào không? Có phải em xem lời anh nói như gió thoảng bên tai?” Sắc mặt Dư Trạch Hạo nghiêm túc, lúc đối mặt với Cảnh Dư, cũng không có chút ý muốn châm chước.
Cái nhà này, từ trên xuống dưới, cũng chỉ có Cảnh Dư cô ấy dám không vâng lời anh ta.
“Anh muốn Trạch Nam cưới cô Hạ, anh đã từng thương lượng với Trạch Nam chưa? Anh làm như vậy, thật quá đáng!”
“Đây là chuyện giữa hai anh em anh, em không cần xen vào!”
Dư Trạch Nam chạy đến sau lưng Cảnh Dư, tay khoác lên vai Cảnh Dư, tố cáo: “Chị dâu, nhất định là Tinh Thần cũng bị anh ấy dùng thủ đoạn giống vậy giam lỏng. Vừa rồi cô ấy còn hỏi em có thể đào hôn hay không, vừa nghe đã biết cô ấy căn bản không tình nguyện, mà là bị uy hiếp.”
“Vậy bảo em cưới cô ấy, chẳng lẽ em không cam lòng?” Dư Trạch Hạo trợn mắt nhìn anh ta.
“Hừ, người phụ nữ em muốn kết hôn, ít nhất phải là cô ấy cam tâm tình nguyện gả cho em!” Dư Trạch Nam hất cằm: “Em thích cô ấy, thế nhưng, suy nghĩ của em và anh không giống nhau! Thích không phải là chiếm làm của riêng, em thích cô ấy, chỉ hy vọng cô ấy có thể hạnh phúc, em hy vọng cô ấy được tự do, không giống như anh, bất chấp tất cả ràng buộc chị dâu.”
Dư Trạch Nam vừa dứt lời, bên cạnh, sắc mặt hai người đều biến đổi.
Một người nghiêm túc, một người trực tiếp đổ mồ hôi lạnh.
Dám nói lời này, cũng chỉ có mỗi cậu hai không sợ chết mà thôi!
Là Dư Trạch Nam cố ý muốn chọc giận anh mình, cũng đoán được anh ta sẽ không làm gì mình, mới càng mặc kệ: “Anh nhìn chị dâu xem, chị ấy không thích anh, lại bị anh trói chặt bên cạnh, chị ấy có vui vẻ không? Anh hỏi chị ấy xem, mau hỏi xem...”
“Em im miệng!” Lời còn chưa nói xong đã bị Dư Trạch Hạo cắt ngang.
Dư Trạch Nam hừ lạnh: “Anh không dám hỏi chứ gì, em giúp anh hỏi. Chị dâu, chị nói đi, bị anh ấy trói buộc như thế, có phải càng không thích anh ấy không, chị vui vẻ sao? “
“Trang Nghiêm, dẫn cậu hai về phòng, tối nay không được ra khỏi phòng nửa bước, nếu còn dám bước ra đây, đánh gãy chân nó cho tôi!” Dư Trạch Hạo quát lên, sắc mặt cực kỳ âm trầm, đặc biệt kinh người.
Dư Trạch Nam nhìn thấy sắp bị Trang Nghiêm lôi đi, anh ta lập tức kêu lên thảm thiết, kéo lấy Cảnh Dư: “Chị dâu, chị dâu, chị cứu em!”
“Chờ một chút!” Cảnh Dư hít sâu một hơi, giang hai cánh tay chắn trước Dư Trạch Nam.
Trước kia không có tiếp xúc nhiều với Dư Trạch Nam, cô ấy chỉ biết Dư Trạch Nam là một cậu chủ ăn chơi lêu lỏng. Mấy ngày nay cậu ấy ở đây, hai người sinh ra cảm tình. Nhất là cậu ấy cứ bên trái một tiếng chị dâu, bên phải một tiếng chị dâu, gọi rất rất thân mật, vô tình Cảnh Dư đã xem Dư Trạch Nam như em trai ruột.
Cho nên, dĩ nhiên trước mắt phải che chở cho cậu ấy.
Cô ấy nhìn người đàn ông có sắc mặt lạnh lẽo trước mặt, cũng có chút sợ hãi.