“Vâng.” Trang Nghiêm trả lời lại, rồi vội vã đi xuống lầu.
Dư Trạch Hạo nặng nề bước vào phòng vệ sinh. Cảnh Dư nhớ tới cái gì đó, từ trên giường bước xuống, đi theo.
“Có chuyện gì?” Anh ta vừa nặn kem đánh răng, vừa hỏi. Cũng không nhìn cô ấy, anh ta chỉ cúi thấp đầu nhìn kem đánh răng. Anh ta hiểu rất rõ ràng tính tình của Cảnh Dư, nếu như không có chuyện gì, thì căn bản là cô ấy sẽ không nguyện ý nói nhiều hơn mấy câu với anh ta. Chứ đừng nói là theo anh ta vào đây như bây giờ.
“Là chuyện của Trạch Nam.” Cảnh Dư đáp lại anh ta.
“Nó nhờ em tới xin tha cho à?”
“Ừm. Anh cũng biết tính tình cậu ấy, không thể ở yên trong nhà được. Bây giờ anh lại bắt cậu ấy đóng cửa trong phòng tự kiểm điểm, cỏ trên người cậu ấy đã mọc dài ra rồi.”
“Mới có vài cây cỏ mà thôi, chờ khi nào nấm trên người của nó dài ra, thì mới tới phiên em cầu xin tha thứ.”
“...” Cảnh Dư hết ý kiến. Một khi Dư Trạch Hạo đã quyết định, thì ai cũng không thể nói tới. Cô ấy cũng đã nói trước với Dư Trạch Nam là đừng có ôm hy vọng gì rồi. Bây giờ mình cũng chỉ có thể nói lại với cậu ta như vậy.
Dư Trạch Hạo lấy nước súc miệng, vừa lấy nước vừa nhìn cô ấy nhiều hơn.
“Từ lúc nào mà em thân với Trạch Nam như vậy?”
“Chúng tôi vẫn luôn thân như vậy. Người ta rất dễ thân cận, sẽ không làm cho người khác khó chịu, sẽ không tự nhiên bày sắc mặt với tôi, cũng sẽ không quá nghiêm túc, còn rất hài hước. Sống chung với cậu ấy, rất thoải mái.”
Động tác đánh răng của Dư Trạch Hạo hơi dừng lại, sắc mặt hơi lạnh.
Nghe cô ấy khen người đàn ông khác, mặc dù là em trai ruột của mình, thì trong lòng anh ta vẫn cảm thấy tương đối không thoải mái.
Hơn nữa...
Lời này, nghe thế nào, cũng đều cảm thấy không chỉ là đang khen Trạch Nam, mà còn kín đáo phê bình anh ta.
“Xem ra, có thời gian thì phải tìm cho nó một người bạn gái thật tốt rồi.” Dư Trạch Hạo ý vị sâu xa liếc mắt nhìn Cảnh Dư, lại tiếp tục đánh răng. Mỗi động tác, đều rất nặng nề.
Cảnh Dư biết anh ta đang tức giận, cũng không để ý tới anh ta nữa, lười biếng ngáp, rồi chui vào chăn lần nữa để ngủ thêm.
Lúc cô ấy trở mình, thì thấy chiếc áo sơ mi với cái cổ có dấu son môi đỏ chót mà tối hôm qua bị anh ta cởi ra rồi ném ở trên thảm, trái tim cô như bị siết chặt lại, cơn buồn ngủ đã lập tức tiêu tan không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Bây giờ, bên cạnh anh ta có người phụ nữ khác sao?
Nếu như vậy, có phải là mình có thể hoàn toàn thoát khỏi anh ta hay không, lại sống cuộc sống riêng của mình lần nữa.
Đây là ngày cô ấy vẫn luôn mong đợi, nhưng mà, không hiểu vì sao, vào giờ phút này, cô ấy không thể nào vui vẻ nổi.
Cảnh Dư lại trở mình, chiếc chăn ấm áp vừa nãy, bây giờ lại đột nhiên hạ nhiệt.
Cô ấy cảm thấy hơi lạnh
Trong đầu cô ấy đang không ngừng khắc họa dáng vẻ của một người phụ nữ khác.
Tình yêu mới của anh ta sẽ có dáng vẻ ra sao, sẽ có mái tóc dài giống như cô ấy vậy, hay là tóc ngắn cá tính, bọn họ bắt đầu từ khi nào, bây giờ đã đến bước kia chưa?
Lấy tính cách mãnh liệt luôn muốn chiếm hữu của Dư Trạch Hạo, sợ rằng, chỉ cần anh ta coi trọng, thì sẽ không có người phụ nữ nào có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của anh ta đi.
Cảnh Dư càng nghĩ càng thấy ngượng ngùng. Cô ấy ghét chính mình như vậy, cuối cùng, cô ấy hít thật sâu, lắc lắc đầu, buộc mình không được nghĩ thêm nữa.
Cho dù đối phương là kiểu phụ nữ như thế nào, thì cũng không liên quan gì đến cô ấy.
Việc bây giờ cô ấy cần làm, là thật vui vẻ chờ đợi anh ta tự mình nói ra hai chữ kết thúc với cô ấy mà thôi.
Lúc Dư Trạch Hạo xuống dưới tầng, thì Lan Chiến đã uống ba ly trà.
Sắc mặt của ông ta vô cùng nặng nề, đã sửa sang lại âu phục của mình mấy lần, dáng vẻ đứng ngồi không yên.
Ông ta đến từ sáng sớm, mà Dư Trạch Hạo lại bắt ông ta đợi lâu như vậy, đây không khác nào là ra oai phủ đầu với ông ta. Khi ông ta đã không còn chút kiên nhẫn nào, thì Dư Trạch Hạo thong thả đi xuống lầu.
“Chủ tịch Lan, xin lỗi, xin lỗi, đã để ông đợi lâu rồi.” Tinh thần của anh ta rất tốt, người vừa mới xuất hiện, đã khiêm nhường luôn miệng nói xin lỗi.
Đến lúc này, những bất mãn vừa nãy trong lòng Lan Chiến cũng được đè xuống một nửa.
Hai người bắt tay nhau, Dư Trạch Hạo nói: “Mời ngồi. Xin lỗi, tối hôm qua tôi ngủ quá muộn, nên hôm nay thức dậy hơi trễ.”
“Ngày hôm qua là sinh nhật của cậu, biết cậu bận bịu, cho nên tôi cũng không đến. Sáng sớm hôm nay lập tức mang theo món quà mọn tới.”
“Chút chuyện nhỏ này, mà còn phiền ông nhớ. Tôi cũng nghe nói, mấy ngày trước co Lan phải vào viện, hiện giờ thân thể của cô ấy thế nào rồi, đã xuất viện chưa?”
Nói đi nói lại, chuyện tốt không ra khỏi cửa, thì chuyện xấu đã bay xa ngàn dặm. Tin tức Lan Diệp tự sát vì tình, đã không phải là cái bí mật gì ở trong vòng này rồi.
Không đề cập tới cái này còn tốt, vừa nhắc tới, thì Lan Chiến lại đau lòng thở dài: “Mặc dù là đã xuất viện, nhưng mà, cả ngày buồn bực không vui, trong lòng tôi luôn rất lo lắng.”
“Tâm bệnh thì cần phải có tâm dược.” Dư Trạch Hạo ngồi xuống ở đối diện ông ta, cầm ly trà nhàn nhã uống một ngụm: “Nếu ngài Tổng thống đến thăm, thì chắc trong lòng cô Lan sẽ không khó chịu đến như vậy.”
Không đề cập tới anh còn tốt, vừa nhắc tới anh, thì trong lòng Lan Chiến lại cảm thấy tiếc, rồi lại hóa thành tức giận trong giây lát. Gương mặt trở nên xanh mét, vô cùng căng thẳng.
“Uổng cho cho nhà chúng tôi đã có nhiều năm giao tình với nhà bọn họ như vậy, chuyện này xảy ra, cậu ta không đến thăm thì thôi, lại còn...” Lan Chiến nói đến đây, dường như là ý thức được mình đang mất bình tĩnh. Ông ta liếc nhìn Dư Trạch Hạo, rồi nói: “Để cho cậu phải chê cười rồi.”
“Tôi có thể hiểu được được tâm trạng của ông. Không sao đâu.”
“Thật ra thì, lần này tới đây, tôi có chuyện muốn tìm Phó Tổng thống cậu. Có chút chuyện, còn hy vọng cậu có thể hợp tác với tôi.” Cuối cùng thì Lan Chiến cũng nói đến vấn đề chính.
Dư Trạch Hạo nhướn mày: “Hợp tác? Hợp tác như thế nào?”
Ánh mắt của Lan Chiến sâu hơn, nói: “Đoạn thời gian trước, cậu hai Dư và Hạ Tinh Thần bị tuôn ra loại ảnh như vậy, đến bây giờ chuyện này vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống, tôi cũng biết, nó nhất định sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của cậu. Tôi nghĩ, nếu như lần này cậu hai Dư có thể đứng ra chịu trách nhiệm với Hạ Tinh Thần, thay đổi từ kẻ lăng nhăng thành người đàn ông tốt có trách nhiệm, thì tôi nghĩ, điều này sẽ trợ giúp rất lớn cho hình ảnh của cậu.”
Dư Trạch Hạo hỏi lại Lan Chiến: “Chịu trách nhiệm?”
Ngón tay với những khớp xương rõ ràng của anh ta vuốt nhẹ mép ly, anh mắt của anh ta thâm thúy hơn, mang theo từng đợt sóng ngầm âm ỉ: “Tôi không hiểu lắm về lời này của chủ tịch Lan. Bây giờ cô Hạ là vị hôn thê của Tổng thống Bạch, trách nhiệm này, còn cần Trạch Nam nhà chúng tôi đứng ra gánh sao?”
“Phó Tổng thống Dư là người thông minh, nhất định là cậu hiểu loại trách nhiệm này. Huống chi, không phải cậu vẫn luôn hy vọng có thể mượn được thế lực của nhà họ Lan sao, trước mắt, chính là cơ hội tốt nhất.”
Dư Trạch Hạo dò xét nhìn Lan Chiến, như có điều suy nghĩ. Vẻ mặt kín như bưng kia của anh ta, khiến cho Lan Chiến không nhìn ra được rốt cuộc thì anh ta đang suy nghĩ gì.
Là muốn cự tuyệt, hay là phải gật đầu
Khi ông ta đang cân nhắc, chỉ nghe được tiếng cười nhẹ của Dư Trạch Hạo: “Nếu như tôi hợp tác với ông, thì tôi sẽ được lợi ích gì?”
“Cô Hạ là con gái của phu nhân Lan Đình. Ngoài việc có thể có được thế lực của nhà họ Lan chúng tôi, thì cậu sẽ còn có vũ khí.”
Dư Trạch Hạo nhướn mày, nghiêm mặt nói: “Vũ khí?”