Sau khi đưa anh ra khỏi cửa, Hạ Tinh Thần tìm quản gia muốn lấy bình hoa, cô cẩn thận cắm những bông hoa mà tối hôm qua anh tặng mình vào trong bình hoa.
“Hoa này cũng đâu có gì đẹp, sao mẹ lại thích như vậy?” Hạ Đại Bạch đứng ở cửa, hai tay khoanh ở trước ngực, đưa cái đầu nhỏ quan sát cô.
“Con còn nhỏ, không hiểu được đâu.”
Hạ Tinh Thần càng nhìn càng cảm thấy thích, lúc cắm hoa cũng dụng tâm hơn.
“Trước kia có chú theo đuổi mẹ, lúc tặng hoa cho mẹ, con cũng đâu thấy mẹ thích hoa như vậy đâu.”
“Cậu chủ nhỏ, cậu chưa hiểu được cái này đâu.” Người giúp việc đang đứng bên cạnh giúp cô cười nói: “Hoa của người yêu tặng phải khác với hoa của những người khác chứ.”
Hạ Đại Bạch không cho là đúng, nói: “Suy nghĩ của phụ nữ mấy người đúng là kỳ quái, rõ ràng đều là hoa, có cái gì mà giống với không giống.”
“Sau này, chờ khi con lớn lên, nhận được đồ mà con gái đưa, thì tự nhiên sẽ biết.”
Hạ Đại Bạch vểnh cái miệng nhỏ, nghiêng đầu chuẩn bị trở về phòng của mình đọc sách.
“Đại Bạch.” Chợt nhớ tới cái gì đó, Hạ Tinh Thần gọi thằng bé lại.
“Dạ, sao vậy mẹ?”
“Hôm nay, mẹ phải đưa ông nội hai và bà nội hai đi đến Lương Thành một chuyến, đón bà ngoại con tới ăn tết. Một mình mẹ phải chăm sóc mấy người lớn tuổi, nên không thể dẫn con theo được. Con nhớ ngoan ngoãn ở nhà với Tiểu Bạch, phải nghe lời đấy.”
“Con không thể đi cùng mẹ sao, con đang nhớ đại Mao và nhị Mao.”
“Qua năm mới, khi nào đưa bà ngoại về, thì mẹ sẽ cho con đi cùng.” Hạ Tinh Thần cắm hoa xong, thì đưa cho người giúp việc, để người giúp việc tìm một chỗ đặt vào.
Hạ Đại Bạch tức giận bĩu cái miệng nhỏ, không tình nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Hạ Tinh Thần trấn an xoa xoa cái đầu nhỏ của thằng bé: “Thôi, con đi đọc sách đi, mẹ phải đi thay quần áo rồi đi.”
Sau khi đưa mắt nhìn con trở về phòng của mình, thì cô cũng trở về phòng. Lấy que thử thai từ trong ngăn kéo ra, rồi đi vào phòng vệ sinh.
Gần đây, cô luôn hoài nghi không biết là mình có mang thai hay không, cho nên lúc đi qua tiệm thuốc, đã mua rất nhiều que thử thai.
Cô làm theo hướng dẫn, rồi ngồi xổm xuống đợi. Một phút sau, trên que thử thai chỉ hiện một vạch màu đỏ, khiến cho cô có chút mất mát. Không biết là do bây giờ vẫn còn chưa tra được, hay là do cô quá nhạy cảm.
Bên kia.
Phủ Phó Tổng thống.
Sáng sớm, cửa phòng bị gõ.
Cảnh Dư luôn ngủ không sâu giấc, nên người hơi giật giật.
“Đánh thức em à?” Dư Trạch Hạo nhẹ giọng hỏi, anh ta cũng vừa mới thức giấc, nhìn dáng vẻ nửa mê nửa tỉnh, rất là hấp dẫn.
Lúc này, Cảnh Dư mới nhớ tới chuyện phát sinh tối hôm qua giữa hai người. Ngày hôm qua là sinh nhật của Dư Trạch Hạo, cô ấy đã tự mình làm bánh sinh nhật, chờ anh ta đến nửa đêm, kết quả là anh ta nồng nặc mùi rượu trở về. Hơn nữa, trên áo sơ mi trắng còn mang dấu môi son của phụ nữ.
Thật ra thì, cô ấy luôn không thèm để ý đến cái này, hay phải nói là, căn bản không quan tâm trên người anh ta có phải có dấu môi son của người phụ nữ khác hay không. Nhưng mà, không hiểu sao, lần này lòng cô ấy lại cảm thấy chua xót.
Có lẽ là chờ đợi quá lâu, nên hoàn toàn không có kiên nhẫn.
Cho nên, cuối cùng cô ấy đã mất bình tĩnh mà ném bánh sinh nhật vào thùng rác. Rõ ràng là Cảnh Dư nên nổi giận, nhưng mà, cuối cùng Dư Trạch Hạo lại giận dữ, tức giận đến nỗi ép cô ấy ở trên giường, giày vò cô ấy rất lâu.
Nhớ tới những chuyện này, lửa giận trong lòng Cảnh Dư còn chưa tiêu hết. Cô ấy làm mặt lạnh, không muốn phản ứng đến anh ta, nắm lấy chăn bọc mình như con nhộng vậy, dời người sang mép giường bên kia, cơ hồ là tránh xa anh ta khoảng một mét.
Đột nhiên, cánh tay của Dư Trạch Hạo quàng qua, kéo cả chăn và người cô ấy qua. Thân thể cao lớn của anh ta đè xuống, Cảnh Dư vô thức giơ tay lên đẩy anh ta ra. Nhưng mà, khí lực của cô ấy sao địch nổi người đàn ông này, Dư Trạch Hạo dùng một tay giữ lấy hai tay của cô ấy, dễ dàng đè tay cô ấy ở trên đỉnh đầu.
“Rốt cuộc thì em giận cái gì?”
Ánh mắt của anh ta dò xét, bình tĩnh dừng ở đôi mắt của cô ấy.
“Tôi không tức giận, Dư Trạch Hạo, anh buông tôi ra.” Cảnh Dư có chút chột dạ, không dám đối diện với đôi mắt của anh ta. Không biết vì sao, cô ấy hơi sợ hãi ánh mắt đó. Giống như nó có thể xuyên qua cơ thể cô ấy, nhìn thấu tâm tư của cô ấy.
Nhưng mà, rốt cuộc thì tâm tư của cô ấy là gì, ngay cả cô ấy cũng không biết được.
Dư Trạch Hạo nào có làm theo, ngược lại lại càng giữ chặt cô ấy hơn.
Một tay kia bóp lấy cằm của cô ấy, xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh Dư lại, để cho cô ấy đối diện với mình. Anh ta nhìn Cảnh Dư trong chốc lát, dừng lại, ánh mắt dường như thâm thúy hơn: “Bánh sinh nhật kia, là do em làm?”
Giọng nói của anh ta dịu dàng hơn rất nhiều. Lộ ra mấy phần mong đợi dễ thấy.
Cảnh Dư cắn môi, không chịu thừa nhận: “Không phải.”
Chẳng những anh ta không giận, ngược lại còn cười: “Em có biết hay không, khi em nói dối, thì mắt sẽ chớp rất nhiều.”
Lúc anh ta cười lên, thì trên khuôn mặt đẹp trai, lại hiện ra hai cái má lúm đồng tiền mờ mờ. Ở giữa mùa đông giá rét, tựa như ánh sáng xuyên qua sương mù mờ ảo, rất có sức hấp dẫn.
Ngày thường, anh ta luôn làm ra dáng vẻ rất nghiêm túc, rất ít khi cười, nhất là ở trước mặt người khác. Bây giờ cười lên, lại ở khoảng cách gần như vậy, khiến cho Cảnh Dư nhìn đến xuất thần. Không nghiêm túc đến nỗi khiến cho người ta khó mà gần gũi giống như ngày xưa vậy, ngược lại còn mang theo mấy phần trẻ con.
“Em ngẩn người cái gì vậy?” Dư Trạch Hạo không biết giờ phút này trong lòng cô ấy đang nghĩ cái gì, ngón tay nhéo cái mũi xinh xắn của cô ấy: “Trạch Nam nói, gần đây mỗi ngày em đều bận rộn làm bánh ngọt. Không cần vắt hết óc nghĩ làm thế nào để lừa gạt anh nữa.”
Cảnh Dư phục hồi lại tinh thần từ trong nụ cười của anh ta, cô ấy kéo tay Dư Trạch Hạo xuống, vểnh khuôn mặt nhỏ nhắn nói: “Là tôi tự làm đấy, thì sao? Nhưng mà, tôi học cái này, cũng không phải vì đặc biệt làm cho anh ăn. Anh đừng có mà tự mình đa tình.”
Ánh mắt của Dư Trạch Hạo sáng ngời nhìn cô ấy, rồi đột nhiên anh ta cúi người xuống, hôn lên đôi môi của cô ấy. Cảnh Dư ngẩn người, tay nhẹ nhàng che môi, có chút không hiểu gì nhìn anh ta.
Cô ấy nói chuyện với anh ta như vậy, anh ta cũng không tức giận?
“Anh sẽ không tự mình đa tình.” Nụ cười trên mặt của anh ta đã hơi thu lại, rồi sau đó, có chút cô đơn, nói: “Anh cũng hiểu rõ, em vất vả học cái này, nhất định không phải là vì anh. Anh cũng không quan trọng.”
Dứt lời, không đợi Cảnh Dư nói gì, anh ta buông cô ấy ra, rồi đứng dậy.
Dư Trạch Hạo lấy áo ngủ ở bên cạnh, vừa mặc vừa nói: “Sau này, nếu có một ngày em làm cho người đàn ông khác ăn, thì nhất định đừng nên để cho anh biết.”
Nói đến đây, anh ta hơi nghiêng người, nghiêng đầu nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường mở to mắt nhìn mình: “Anh sợ, anh sẽ khiến cho cả đời tiếp theo của anh ta không nuốt trôi được bất cứ cái bánh ngọt nào nữa.”
Đàn ông này.
Cảnh Dư vốn muốn nói mình làm cái bánh ngọt này là vì anh ta, nhưng mà, lời còn chưa ra khỏi miệng, đã nghe thấy câu uy hiếp cuối cùng kia của anh ta, nên cô lại cứng rắn đè ép trở về.
Anh ta vẫn luôn vừa kiêu ngạo lại vừa tàn bạo như vậy.
Thật khó mà khiến cho người ta thích được.
Nhưng mà, nếu quả thật là khó thích như vậy, thì sao tối hôm qua mình lại tức giận mà không thể giải thích được.
“Ngài Phó Tổng thống.” Giọng nói của Trang Nghiêm ở bên ngoài vang lên. Dường như là chờ một lúc lâu cũng không thấy Dư Trạch Hạo trả lời, anh ta nói: “Lan Chiến đã đến từ rất sớm, nói là có chuyện quan trọng muốn thương lượng với ngài.”