Hai người nằm trên giường, im lặng hưởng thụ chút yên bình.
Vừa nghĩ đến cuộc sống tương lai của gia đình bọn họ, trong lòng cô càng thêm ngọt ngào và yên bình.
“Anh chuẩn bị từ lúc nào vậy?” Nằm trên ngực anh, ánh mắt Hạ Tinh Thần nhìn xung quanh căn nhà.
“Đã lâu rồi.” Chỉ là gần đây mới bắt đầu lắp đặt nội thất.
“Rèm che còn chưa có.”
“Những thứ khác anh đã chọn rồi, dù sao cũng phải để cho em quan tâm một chút.” Bạch Dạ Kình nhìn cánh cửa sổ trống không: “Gần đây em cũng rảnh rỗi, không bằng tìm chút chuyện làm đi. Nhìn xem trong nhà có chỗ nào em không thích, trước khi chuyển vào ở còn có thể thay đổi.”
“Được.” Chuyện sắp xếp trang trí căn nhà của mình, cô rất thích.
“Đúng rồi, em còn có thứ này muốn tặng anh.” Đột nhiên như nhớ tới gì đó, anh ngồi dậy. Bạch Dạ Kình dựa vào đầu giường nhìn cô, chỉ thấy cô đứng dậy cầm túi qua.
“Mặc dù không thể so sánh với bất ngờ to lớn của anh, nhưng mà em cũng đã tốn không ít tâm tư cho nó.”
“Ừm, lấy anh xem.” Sắc mặt Bạch Dạ Kình vẫn lạnh lùng như cũ nhưng anh vẫn rất mong chờ. Dù sao hai người ở bên nhau lâu như vậy, anh chỉ được cô tặng cà vạt.
Anh cảm thấy còn lâu mới đủ.
Hạ Tinh Thần lấy một cây kẹo mút trong túi ra. Bạch Dạ Kình nhướn mày đưa mắt nhìn cây kẹo mút, sau đó nhìn cô, ánh mắt kia như muốn nói “Em đùa anh à?”
“Cho anh.” Làm như không nhìn thấy biểu tình của anh, cô cười cười nhét cây kẹo vào tay anh: “Nếm thử xem, hương vị không tệ lắm.”
Bạch Dạ Kình không chịu cầm, anh nheo mắt nhìn cô chằm chằm: “Không có chuyện gì mà tự dưng đối xử tốt, không phải kẻ gian cũng là trộm.”
“Không phải anh nói anh còn giận em sao? Con trai anh bảo em mua cái này tới dỗ anh.”
“Em xem anh là đứa bé bốn tuổi à?” Lời của Hạ Đại Bạch mà cũng có thể tin sao? Nhất định là thằng nhóc kia muốn ăn mới đúng.
“Anh không thích vậy thì em mang về cho Đại Bạch vậy.”
Cô nói xong vừa định rút cây kẹo về, nhưng bàn tay to lớn của anh đã giành trước một bước, lại liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó xé vỏ kẹo.
Ánh mắt nhìn vào cây kẹo hình con chó Tiểu Bạch, anh nheo mắt lại.
“Sao anh lại thấy con chó này quen quen?”
“Đúng thế, bởi vì… Nó tên là Tiểu Bạch…” Cô nói xong không đợi người đàn ông phản ứng lại đã nhanh chân chạy khỏi giường.
Nhưng mà lại chậm một bước.
Đôi tay dài của anh chụp tới, tóm cô trở lại.
“A...” Nháy mắt cả người bị ném lên giường, thân thể cao lớn của người đàn ông bổ nhào qua, một tay nắm cây kẹo mút một tay đặt bên tai cô.
“Em đùa giỡn anh?”
“Không dám đâu… Chỉ là nhìn thấy nó thì lập tức nhớ tới anh. Cho nên bản năng muốn mua.”
Sắc mặt của anh càng khó coi hơn, nhìn con chó này đã nghĩ đến anh, đây tuyệt đối không phải là liên tưởng tốt đẹp gì.
“Không phải muốn dỗ anh sao? Không bằng anh dạy em cách hữu hiệu hơn.”
“Cái gì?”
“Tặng kẹo, chi bằng tặng bản thân em cho anh.” Bạch Dạ Kình nhét cây kẹo vào tay cô, sau đó bàn tay to lớn xốc áo cô lên, dò xét vào bên trong.
Cô sợ hãi hét lên, muốn né tránh nhưng lại bị ánh áp chế xuống, căn bản là trốn không thoát. Bàn tay kia vẫn nắm cây kẹo đã bị xé vỏ, tay còn lại càng không có sức chiến đấu.
“Phu nhân Bạch, không cần hét nhiệt tình như thế, cẩn thận người dân ở đây lại khiếu nại em.” Ngài Bạch quan tâm nhắc nhở.
“Qủy đáng ghét.” Cô hờn dỗi, càng nói bàn tay anh càng châm lửa lung tung, chỉ còn lại tiếng thở gấp.
Hai tiếng sau.
Lúc hai người ra ngoài, Hạ Tinh Thần ngậm kẹo mút xấu hổ trốn sau lưng anh.
Bọn họ lái xe về phủ Tổng thống. Lãnh Phi và đoàn người vẫn theo đằng sau.
Cô căn bản không nghĩ tới chỉ ra ngoài xem nhà, cư nhiên lại bị anh ăn sạch sành sanh. Dù sao người đàn ông này cũng đang lúc ham muốn tràn trề, từng giây từng phút đều không muốn buông tha cho cô.
Vừa bị lăn qua lăn lại, trong xe lại ấm áp, cô chỉ cảm thấy vô cùng buồn ngủ. Cả người cuộn tròn sau dây an toàn, nhắm mắt lại. Cô chỉ mơ hồ nhớ rõ anh cởi áo choàng đắp lên người cô.
Hạ Tinh Thần theo bản năng nắm lấy tay anh, nắm chặt không chịu buông ra.
Dọc đường đi xe chạy bằng phẳng, cô không hề tỉnh lại.
Đến khi tới phủ Tổng thống thì được anh ôm xuống, không khí lạnh ập tới, cô mới mơ màng tỉnh lại.
“Về đến nhà rồi?” Ánh đèn rực rỡ rọi vào mắt khiến cô bừng tỉnh..
“Ừ.”
“Nhanh để em xuống, tự mình em đi.”
Anh không chịu buông tay, dọc đường đi ôm cô vào nhà.
Dọc đường người giúp việc và quản gia đều tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, ai cũng biết, quan hệ giữa ngài Tổng thống và cô Hạ không hề bị ảnh hưởng bởi những bức ảnh đó. Tình cảm của ngài Tổng thống đối với cô Hạ càng không vì lời đồn nhảm nhí của người bên ngoài mà tan vỡ.
Bạch Dạ Kình ôm cô vào phòng ngủ của anh, để cô lên giường, cô vẫn rất miễn cưỡng. Hai tay ôm cổ anh không chịu buông. Như vậy càng giống như làm nũng, làm cho người ta rộn rạo.
“Cứ như thế nữa anh sẽ cảm thấy em đang dụ dỗ anh.” Bạch Dạ Kình mở miệng nói, âm thành khàn khàn, dục vọng nguy hiểm gợn lên trong mắt.
“...” Hạ Tinh Thần xấu hổ trừng anh: “Thể lực của anh không phải quá tốt rồi đó chứ?”
“Thể lực không tệ, em có thể tới thử một chút.”
“...” Cô khẩn trương rút tay về, ngoan ngoãn vô cùng.
Bạch Dạ Kình chăm chú nhìn cô, sau đó mới ngồi dậy cởi áo sơ mi ra. Nói thật ra thì một lần quả thật rất khó thỏa mãn anh. Nhưng mà tối qua vừa thô bạo muốn cô, hiện giờ chỉ sợ thân thể của cô không thể chịu được, anh lại không muốn làm cô bị thương.
Tắm rửa xong đi ra ngoài, cả người cô đã đổi thành áo ngủ, nằm sẵn trong chăn.
Bạch Dạ Kình nằm vào, cô theo bản năng nằm vào lòng anh, bàn tay mềm mại chui vào áo ngủ của anh, dán vào ngực anh.
Lúc đi ngủ tay chân cô luôn lạnh như băng, nhưng mà anh lại như lò sưởi vậy.
“Đang ngủ?” Anh chỉnh đèn đầu giường tối lại, sau đó ôm cô vào trong ngực.
“Vẫn chưa.” Cô lắc đầu, mở mắt miễn cưỡng nhìn anh.
“Ngày mốt là sinh nhật của phu nhân, ngày mai anh sẽ cho người mang lễ phục qua, em thử một chút. Lễ vật cho phu nhân anh sẽ cho người mang qua sau.”
Hạ Tinh Thần mở mắt ra bình tĩnh nhìn anh.
“Không ngủ đi còn nhìn cái gì?”