Hạ Tinh Thần không mở miệng nói chuyện, ngược lại bị người ta dời đề tài
“Đại Bảo à, trước kia cô ta và ba ở cùng đội lục chiến lấy được danh hiệu quán quân đấy.”
Hạ Đại Bạch ngậm chiếc kẹo mút còn lớn hơn mặt bé, đôi mắt đen nháy không ngừng đánh giá Lan Diệp.
Nhưng mà còn chưa nói xong thì đã bị Lan Diệp tiếp lời: “Là tôi.”
“Thì ra là bà đàn ông? Cùng Tiểu Bạch lấy được danh hiệu quán quân.” Hạ Đại Bạch liếm kẹo mút, ánh mắt lóe sáng nói ra những lời chọc người ta giận chết người không đền mạng: “Cô thích Tiểu Bạch nhà chúng tôi sao?... Đáng tiếc nhân cách Tiểu Bạch nhà chúng ta dù có thấp hơn nữa cũng không đến mức kém cỏi như vậy. Đại Bảo, mẹ nói có đúng không?”
Một tiếng "bà đàn ông" chọc cho Lan Diệp tái mặt, lại nghe lời cuối cùng thì gương mặt đã thiên biến vạn hóa rồi.
Chết tiệt, cô ta lại bị tên nhóc chết tiệt này chế nhạo.
Vô cùng tức giận mà không nhịn được mắng: “Quả nhiên con hoang như mẹ mày.”
Hai chữ con hoang này mắng ra vẫn chưa làm cô ta nguôi giận: “Không có giáo dục.”
Bé kiễng chân tìm điện thoại trong túi Hạ Tinh Thần. Hạ Tinh Thần hỏi: “Làm gì thế?”
Bé không thèm đáp mà dưới ánh mắt của người lớn cầm điện thoại lưu loát bấm ra một dãy số. Một lúc sau liền nghe thấy âm thanh khóc nức nở vô cùng đáng thương của bé: “Bà nội, cháu là Hạ Đại Bạch đây. Vừa rồi cháu gặp một dì tên là Lan Diệp, dì ấy mắng bà nội.”
“...” Lan Diệp kinh ngạc: “Tao mắng bả hồi nào hả?”
Hạ Đại Bạch liếc cô ta, lại ở trong điện thoại khóc lóc: “Dì ấy nói người nhà họ Bạch chúng ta không có giáo dưỡng, nói ông nội và bà nội còn cả Tiểu Bạch dạy tốt cho cháu rồi lại nói.”
Bé hít hít mũi cực kì đáng thương: “Còn nói cháu là con hoang.”
Hạ Đại Bạch nói xong liền thương tâm khóc gào lên: “Bà nội, cháu là con hoang sao?”
bà cụ ở bên kia giận đến ruột gan đều đau, ồn ào lên: “Cháu đưa điện thoại cho Lan Diệp, ngược lại bà nội muốn nghe xem là ai không có giáo dưỡng, bà nội thấy mình bị mù mắt rồi cho nên trước kia mới muốn hợp tác cho nó và Dạ Kình ở cùng một chỗ.”
Hạ Đại Bạch đưa điện thoại cho Lan Diệp, thay đổi bộ dạng khóc lóc thương tâm vừa nãy mà đắc ý khinh thường người phụ nữ trước mặt: “Bà nội tôi bảo cô nghe máy, còn có bà nội nói bà bị mù mắt nên trước kia mới tác hợp cho cô và Tiểu Bạch.”
Gương mặt Lan Diệp đỏ lên.
Trừng Hạ Đại Bạch một cái, quả thật tức đến nghiến răng.
Hơn nữa bộ dạng đắc ý của bé càng làm cho cô ta không cần để ý hình tượng mà mắng bé một trận. Nhưng mà hiện tại làm sao dám.
Không chừng bị tên nhóc này lại bày ra bộ dạng gì nữa.
Cô ta chần chờ nhìn điện thoại, không dám nhận. Hạ Đại Bạch hừ một tiếng cực kì khinh bỉ: “Nhát gan.”
Bé cũng không trông cậy vào Lan Diệp dám nghe máy, lại rầm rì nói với bà cụ vài câu sau đó tắt máy. Lan Diệp nhìn ra được đứa bé này không dễ chọc, cuối cùng mang bụng giận và đám đồ xám xịt rời đi.
Mà Hạ Tinh Thần ở bên cạnh quả thật dùng ánh mắt sùng bái nhìn con trai.
“Con không tệ đấy, biết xài chiêu viện binh.”
Hạ Đại Bạch liếm kẹo mút: “Đối phó với người nguy hiểm thì không thể dùng chiêm hiểm đối phó lại.”
“Nếu không học kỳ sau mẹ báo danh cho con đi học biểu diễn? Có thể làm minh tinh được đấy.”
“Cắt. Còn không bằng mẹ mua thêm cho con hai cây kẹo mút nữa đi.”
bà cụ nhận điện thoại của Hạ Đại Bạch xong nổi giận lôi đình.
Ông cụ hỏi bà chuyện gì xảy ra, bà thuật lại toàn bộ câu chuyện, ông cụ đen mặt rồi. ông tức giận liền gọi điện thoại tới Lan gia, bất chấp giao tình liền mắng Lan Chiến một hồi.
Lan Chiến tự biết con gái đuối lý bị dạy dỗ như cháu trai, một câu cũng không dám nói.
Nếu Lan Diệp mắng Hạ Tinh Thần thì chuyện này người Bạch gia sẽ không dám phân xử hợp tình hợp lý như vậy. Dù sao Hạ Tinh Thần ít nhiều vẫn là người Lan gia, nhưng mà nó lại cứ mắng đúng người Bạch gia.
Tắt máy, trong lòng ông cụ vẫn chưa yên, nghĩ tới hòn đá kia liền ném điện thoại chống gậy đi ra ngoài.
Bà cụ đi theo sau nói: “Ông này, tôi nói với ông mà, nếu sóng gió đã qua vậy thì cũng nhanh chuẩn bị hôn lễ của hai chúng nó làm đi.”
“Bà lại muốn xem náo nhiệt gì? Hiện tại không phải là lúc để làm hôn lễ.”
“Nếu như lại không làm vậy cháu trai của tôi không biết bị bao nhiêu người nói là con hoang đấy.” đương nhiên bà cụ không nỡ, nghe mà cảm thấy đau lòng rồi: “Huống hồ chuyện này cho tới giờ nếu ông còn không đồng ý cho hai đứa chúng nó, đừng nói là con trai ông muốn trở mặt với ông, ngay cả cháu trai bao bối đều trở mặt đấy.”
“Chẳng phải tôi đã nói với bà rồi sao? Chuẩn mực đạo đức, nói cái gì bà cũng không hiểu” Ông Bạch nhanh chóng đi đến tiểu lâu ôm hòn đá của mình về.
Buổi tối.
Hạ Tinh Thần và con trai cùng nhau về ăn tối.
Bạch Dạ Kình vẫn chưa trở về.
Cũng không biết là bận quá nhiều việc hay còn đang giận dỗi với cô, tóm lại điện thoại của cô cũng không thèm nhận.
Đợi đến 8h tối anh mới gọi về.
Cô vừa tắm xong, nghe tiếng chuông điện thoại lập tức nghe máy. Nhìn số điện thoại của anh thì mới thở phào: “Chừng nào thì anh trở về.”
“Em ra ngoài đi.”
“Sao cơ?” Hạ Tinh Thần ngẩn người.
“Anh để lái xe mang em tới văn phòng. Anh ở đây chờ em.”
Vốn cô còn muốn hỏi gì nhưng mà anh không nói nữa đã tắt máy rồi.
Cô tò mò muốn chết.
Cái người này, cứ thích nói một nửa, cũng không biết người bên này lo lắng thế nào.
Cô đành tìm quản gia an bài xe, lại thay đổi bộ quần áo, không dám chậm trễ cầm túi nhanh chóng ra ngoài.
“Đại Bảo, muộn như thế rồi mà mẹ còn ra ngoài sao?” Hạ Đại Bạch vừa tắm xong, cả người thơm phức. Gương mặt trắng nõn bóp nặn thành hình khác.
“Ừ, hình như Tiểu Bạch tìm mẹ có việc, bảo mẹ tới văn phòng tìm.”
“Vậy lúc nào thì hai người trở về?”
“Không biết được, cho nên con đừng chờ mẹ mà ngủ trước đi nhé.” Hạ Tinh Thần ngồi xổm xuống hôn lên mặt con trai.
Hạ Đại Bạch xùy ra tiếng: “Lại đi hẹn hò không mang con theo.”
Hạ Tinh Thần cười khổ.
Hiện tại là lúc sứt đầu mẻ trán đâu còn tâm tình mà hẹn hò chứ?
Xe băng băng trong màn đêm.
Dọc đường đi cô đều suy đoán xem sao muộn như vậy rồi mà anh còn bảo cô qua.
“Cô Hạ. Mấy người kia đã tìm được rồi.” Đang suy nghĩ thì lái xe nói với cô.
"Mấy người nào?”
“Là mười người bắt nạt cô lần trước.” Lái xe nói: “Đã lập án rồi, mấy ngày sau sẽ khởi tố, cũng đã sắp xếp hơn rồi.”
Hạ Tinh Thần gật đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng đêm thâm trầm, nhưng mà trong lòng cô lại cực kì ấm áp.
Anh luôn giúp cô trút giận.
Có anh ở đây,những ủy khuất kia như không còn quan trọng nữa.