Không dám chậm trễ, cô bế cậu bé vào nhà vệ sinh và đứng ngay đó chờ cậu bé.
“Đại Bảo, mẹ ra ngoài trước được không? Người ta là con trai đó, mẹ cứ nhìn con đi tè con xấu hổ lắm.” Cậu bé cởi quần để lộ cái mông trắng nhỏ, đứng bên cạnh bồn cầu xấu hổ cực kì.
“Vậy con có tè hay không thì bảo?” Hạ Tinh Thần cực kì đau lòng. Trước kia tên nhóc này đi toilet ngay cả quần cũng là cô cởi dùm nó, nhưng mà không biết từ khi nào nó trưởng thành cũng biết xấu hổ rồi.
Loại cảm giác này khiến cho lòng cô cảm thấy cực kì mất mác.
“Có chứ, đương nhiên là có tè rồi.” Hạ Đại Bạch đương nhiên không biết Đại Bảo nhà mình đang nghĩ gì, chỉ biết cậu bé không thể nói gì hơn mà ngoan ngoan xuỵt xuỵt. Cả người mơ hồ xuỵt xuỵt, thân thể nhỏ vẫn mơ hồ chưa tỉnh ngủ.
Hạ Tinh Thần quay lưng vốn đang định kéo cửa đi ra ngoài chờ bé, kết quả tay vừa chạm vài cửa toilet thì nghe thấy âm thanh nhỏ nhẹ của mấy tiếp viên hàng không ở bên ngoài.
“Nói ra thì Tống thống đại nhân và cô Hạ thật ngọt ngào… Lúc này tôi tiến vào phục vụ bọn họ kết quả nhìn thấy bọn họ đều đang ngủ. Hai người bọn họ còn ôm nhau ngủ, hoàn toàn như một đôi đang yêu nhau cuồng nhiệt vậy. Tôi còn tưởng rằng giống như những người trên mạng nói hai người chỉ diễn trò mà thôi.”
“Xem ra vị cô Hạ này rất có thủ đoạn, nhiều người phụ nữ như vậy, nhiều thiên kim tiểu thư như vậy mặc cho Tống thống đại nhân lựa chọn, Tống thống đại nhân lại cứ chọn một nhân viên bình thường như cô ta.”
“Cô không thấy nói thừa sao? Nếu không có chút thủ đoạn thì sao có thể sinh con cho Tống thống? Tôi không tin nhiều năm như vậy Tống thống chỉ có một người phụ nữ, có thủ đoạn như cô ấy, hiện tại chỉ sợ đứa con riêng này của Tống thống sẽ nổi tiếng cả nước rồi.”
“Ha ha, tôi đoán là công phu trên giường rất đỉnh. Chẳng phải đàn ông luôn thích phụ nữ như vậy sao? Bất cứ giá nào cũng được. Xem ra cô Hạ này nhất định không phải người hiền lành gì, nói không chừng phương diện kia còn có điểm hơn người.”
Lời này vừa nói ra, hai người cười ầm lên, trông rất mờ ám.
Hạ Tinh Thần đứng ở chỗ rửa tay, khó chịu không nói được gì. Những lời này so với lời của Bạch Dạ Kình thì không sai biệt lắm. Nếu muốn bắt được đàn ông thì không phải bắt lấy dạ dày của anh ta mà là… của anh ta.
“Đại Bảo, mẹ ra ngoài trước đi, một lát nữa con sẽ ra.” Hạ Đại Bạch vừa xuỵt xuỵt vừa quay đầu nói chuyện với cô. So với bộ dạng mơ mơ màng màng lúc nãy của bé thì hiện tại đã tỉnh táo hơn nhiều.
Hạ Tinh Thần hoàn hồn, không nói gì nữa mà kéo cửa nhà về sinh và ra ngoài. Nhân viên bên ngoài đột nhiên thấy cô đi ra, sắc mặt mọi người thay đổi. Hiển nhiên không ai ngờ rằng cô lại ở trong phòng rửa tay. Hiệu quả cách âm nơi này cực kì tệ.
Cho nên những lời vừa rồi của bọn họ chẳng phải đều bị cô ấy nghe hết sao?
Một lúc lâu sau mọi người mới phản ứng lại, cung kính chào hỏi: “Chào cô Hạ.”
Hạ Tinh Thần không nói gì, chỉ miễn cưỡng gật đầu với bọn họ cũng không đến mức đi thanh minh cho mình.
Chờ cô rời đi, mọi ngừi vẫn nhìn nhau, tôi nhìn cô cô nhìn tôi, trong lòng bồn chồn. Dựa theo phản ứng của cô ấy cũng không xác định những lời vừa nãy có phải bị cô ấy nghe được hay không.
Lúc chưa xác định được thì cửa nhà vệ sinh mở ra, bé trai ló đầu ra ngoài.
"Hai chị gái.” Tên nhóc kia ngửa đầu cười với hai người như thiên sứ.
Đối với đứa bé này, nhất là đứa bé xinh đẹp, con gái vẫn luôn không có năng lực chống cự.
Hai người vừa thấy khuôn mặt của bé bỗng nhiên cảm thấy cả trái tim như tan ra.
“Cậu chủ, cậu cần gì sao?”
“Không có. Em chỉ muốn nói hai chị gái thật xinh đẹp.”
“Miệng nhỏ này thật ngọt.” Nếu nói lúc nãy là trái tim muốn tan ra thì lúc này hai người lớn được một đứa bé khen cả người lâng lâng rồi. Cho nên Hạ Đại Bạch nhân cơ hội này ở sau lưng bọn họ trêu ghẹo gì đó không ai phát hiện. Chớp mắt, hai bàn tay nhỏ của bé sờ vào túi nhỏ.
“Gặp lại hai chị gái sau. Lát nữa nhớ mang kem cho em nha.., em cực kì thích kem.”
“Được, nhất định rồi.”
“Gặp lại sau.” Hạ Đại Bạch vung bàn tay nhỏ sau đó đi hai bước vẫn không quên quay đầu hôn gió bọn họ.
Hạ Đại Bạch đắc ý trở về chỗ ngồi của mình.
“Sao lại lâu như vậy?” Hạ Tinh Thần hỏi cậu bé.
“Chơi đùa một chút cho nên quay lại hơi muộn ạ.”
“Chơi cái gì?”
Hạ Đại Bạch hếch cằm, bộ dạng hết sức thần bí: “Bí mật.”
Bạch Dạ Kình lúc này đã tỉnh lại, hơi mở mắt nhìn cậu bé, như muốn quan sát xem cậu bé đã làm chuyện xấu gì. Hạ Đại Bạch không hề chột dạ, ngồi chỗ của mình, hai chân nhỏ đắc ý lắc lắc, cầm ipad xem phim hoạt hình.
2 phút sau.
“Trời ơi, đây là con gián.”
“Ôi mẹ ơi chỗ tôi có con nhện, thật là khủng khiếp.”
Hai tiếng hét khoa trương vang lên, sau đó tiếng đùng đùng cũng vang lên, cabin rối tinh rối mù, chén đĩa rơi lả tả xuống đất.
Hai cô gái bị một con nhện và một con gián dọa tới mức mặt mũi trắng bêch, chật vật hết sức, làm gì còn bộ dạng tao nhã phục vụ cho Tống thống nữa.
Trưởng đoàn nghe tiếng động đi tới, dạy dỗ hai cô gái kia một trận, hai người bị dạy dỗ cúi đầu đủ ủy khuất. Vừa nhìn cái gọi là nhện và gián kia chẳng qua chỉ là món đồ chơi của trẻ con mà thôi.
Cho nên rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Chẳng lẽ là con trai của Tống thống sao?
Đứa bé nhìn trông như thiên sứ kia rõ ràng là tiểu ác ma.
Bên này có thể nghe thấy tiếng kêu la rõ ràng. Hạ Đại Bạch ghét bỏ lắc đầu, chậc chậc hai tiếng: “Đúng là hai người nhát gan.”
“Con làm sao?” Bạch Dạ Kình nhíu mày
Hạ Đại Bạch không đáp lại anh mà chỉ ấn nút phục vụ. Một trong hai người kia chỉnh lại tóc tai nhanh chóng đi qua, tuy đã trang điểm lại nhưng mặt vẫn trắng bệch.
“Tống thống đại nhân, cô Hạ, cậu chủ, xin hỏi có gì phân phó?”
“Chị gái, em muốn ăn kem…” Hạ Đại Bạch cười tít mắt nói.
Tiếp viên hàng không nhìn nụ cười đó lại rùng mình. Rốt cuộc là tiểu thiên sứ hay là tiểu ác ma đây?
“Vậy cậu chờ, chúng tôi sẽ mang qua ngay.”
“Được.” Hạ Đại Bạch gật đầu, tiếp viên hàng không còn chưa xoay người thì cậu bé lại nói: “Đúng rồi, chị gái à, các chị có thể trả mấy món đồ chơi nhỏ lại cho em không?”
“…” sắc mặt đối phương tối sầm. Quả nhiên là tiểu ác ma mà, cũng tại trò đùa của cậu bé nên hai người bọn họ mới bị mắng.