Vừa thấy bộ dáng kia của Hạ Tinh Thần, trong lòng tất cả mọi người đều càm thấy trùng xuống, bà cụ lại lo lắng: “Cháu trai bảo bối của mẹ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên thằng bé lại ngất xỉu?”
Bạch Thanh Nhượng nhìn Lan Đình, Lan Đình cũng nhìn ông, hai người nhìn nhau không nói gì, bà đứng lên, chậm rãi đi đến bọn họ.
Lúc này Phó Dật Trần đang nói chuyện với đoàn bác sĩ, thấy bọn họ đến, cũng ngừng lại rồi đi tới.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Bạch Dạ Kình ôm Hạ Tinh Thần, trấn an vỗ nhẹ bờ lưng đang run rẩy của cô.
“Gan của cậu bé xảy ra chút vấn đề.” Phó Dật Trần mở miệng, giọng nói và sắc mặt đều nặng nề.
Bà cụ cảm thấy vô cùng khó thở, tay vịn vào ông cụ bên cạnh, đôi môi run lên, không thể nói nên lời, bà lại nghe Phó Dật Trần tiếp tục nói: “Có thể phải thay gan, mọi người nên chuẩn bị tâm lý.”
Hai chân bà cụ như nhũn ra, bà khóc thút thít rồi đứng lên: “Đại Bạch đáng thương của bà, thằng bé còn nhỏ như vậy, sao có thể chịu nổi phẫu thuật lớn?”
Còn Hạ Tinh Thần chỉ đờ người đứng tại chỗ, thật ra Hạ Đại Bạch từng nôn mửa vài lần, vì lần đó thằng bé ăn đùi gà từng phải vào bệnh viện kiểm tra, bác sĩ chỉ nói dạ dày đặc biệt nhạy cảm, cho nên Hạ Tinh Thần luôn cho là vấn đề của dạ dày. Mấy lần cô dẫn cậu bé đến bệnh viện cũng không cẩn thận làm kiểm tra tổng quan.
Không nghĩ đến triệu chứng nôn mửa kia là do gan có vấn đề.
Sắc mặt Bạch Dạ Kình cũng khá nghiêm trọng: “Có gan thay thế không?”
Phó Dật Trần nói: “Đối với trẻ nhỏ, chúng tôi vẫn luôn đề nghị thay thế gan cận huyết, tính không tương thích sẽ tương đối nhỏ, đứa bé cũng không phải khổ sở chịu đựng, hơn nữa, bây giờ gan cũng đang khan hiếm, tạm thời là không có, có thì cũng không tương thích để ghép cho Đại Bạch, cho nên, tôi đề nghị mọi người đều đi kiểm tra, chờ có kết quả cụ thể của Đại Bạch là có thể lập tức sắp xếp làm phẫu thuật.”
“Được, chúng tôi đi ngay.” Hạ Tinh Thần mở miệng.
Bốn vị trưởng bối phía sau cũng đồng thanh đáp: “Chúng tôi cũng đi.”
“Mọi người đừng nhao nhao, trước tiên phải chăm sóc tốt cho mình đã.” Bạch Dạ Kình liếc mắt nhìn Hạ Tinh Thần, rồi anh quay sang nói với Phó Dật Trần: “Cô ấy không được, máu cô ấy đặc thù không thể làm phẫu thuật. Tôi sẽ đi cùng anh.”
Anh thân là đàn ông, không thể nào để cho một người phụ nữ như cô mạo hiểm tính mạng.
Mà Hạ Tinh Thần cũng không đồng ý để cho anh đi.
Phẫu thuật thay gan không phải phẫu thuật nhỏ, cũng có nguy hiểm. Cô không muốn hai người quan trọng nhất của mình đồng loạt gặp nguy.
“Bác sĩ Phó, để tôi, tôi khỏe lắm.”
Phó Dật Trần lắc đầu: “Hai người đừng giành, hai người đều không thể.”
Bạch Dạ Kình nhíu mày.
Bác sĩ Phó giải thích: “Máu cô Hạ là loại máu đặc thù, bệnh viện tuyệt đối sẽ không chấp nhận cô ấy làm phẫu thuật thay gan. Còn anh, năm 8 tuổi đã từng mắc bệnh viêm gan, cũng không thể.”
Hạ Tinh Thần nghe vậy thì tỏ ra rất thất vọng, nếu như vậy thì con trai bảo bối của cô sẽ làm thế nào.
“Vậy còn chúng tôi.” Bà cụ cất giọng, bà tỏ ra không hề chùn bước: “Cháu đừng thấy dì lớn tuổi, tuy trông dì thế thôi nhưng thân thể luôn rất tốt, ông cụ cũng vậy, đúng không ông cụ?”
“Ừ, cắt chút gan thôi mà, tuyệt đối không thành vấn đề.” Ông cụ vỗ ngực dõng dạc tuyên bố.
Lan Đình phu nhân thở dài, tiếc nuối nói: “Đáng tiếc tôi có bệnh.”
Người có lòng nhưng lại bất lực.
Phó Dật Trần nhìn bốn ông lão bà lão rồi đáp: “Ông bà ơi, tuổi hai người không phù hợp, thay gan yêu cầu phải dưới 60 tuổi. Còn Lan Đình phu nhân, dì và cô Hạ đều có máu đặc thù, bệnh viện sẽ không chấp nhận hai người làm phẫu thuật. Cho nên, bây giờ điều kiện phù hợp…”
Bạch Thanh Nhượng lập tức tiến lên một bước: “Nếu chú phù hợp điều kiện, vậy còn chờ gi nữa.”
Phó Dật Trần gật đầu, cũng không dài dòng: “Vậy chú hai Bạch, mời chú đi cùng cháu.”
Hạ Tinh Thần vừa nhìn ông cụ tóc đã bạc trắng kia vừa nghĩ đến ông ấy lớn tuổi như vậy rồi còn phải làm phẫu thuật, hơn nữa lần này nguy hiểm không nhỏ, trong lòng cô vô cùng đau đớn. Theo bản năng cô tiến lên một bước, không nhịn được mở miệng: “Nhưng thân thể chú có thể chịu đựng được sao?”
Dù sao vẫn là máu mủ ruột già nên Hạ Tinh Thần không đành lòng, cuối cùng cô vẫn không che giấu được.
Bạch Thanh Nhượng dừng chân, xoay người lại nhìn, ông ấy ngạc nhiên nhìn con gái mình gần trong gang tấc.
Câu nói vừa rồi, là thật sự xuất phát từ sự quan tâm.
Hạ Tinh Thần bị ánh mắt kia nhìn cho mà cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, bàn tay nắm tay Bạch Dạ Kình siết chặt, một cánh tay của anh vỗ nhẹ vai cô, anh nói: “Chú, mặc dù chú chưa sáu mươi tuổi, nhưng, mấy năm nay ở trong ngục…”
“Cháu yên tâm, lần trước chú đã làm kiểm tra toàn thân, không có bất kỳ vấn đề gì. Tất cả bộ phận đều bình thường. Cũng may lúc trước chú không có uống rượu.”
“Mọi người yên tâm, có vấn đề gì, sau khi kiểm tra sẽ biết. Huống chi, bây giờ kiểm tra còn phải xem loại máu có phù hợp không. Chú đi cùng cháu đi.” Phó Dật Trần trấn an mọi người xong bèn nhanh chóng dẫn Bạch Thanh Nhượng đi. Lan Đình ngây người đứng tại chỗ, vì lo lắng mà hai bàn tay cứ siết chặt trước ngực, nhưng cuối cùng bà chỉ mấp máy môi, cho đến khi bóng lưng kia biến mất không thấy, cũng không nói gì.
Cùng là phụ nữ, bà cụ lại tinh tế, cẩn thận nên dĩ nhiên đã phát hiện ra chi tiết nhỏ nhặt này.
Bà cụ vỗ vai Lan Đình phu nhân rồi trấn an: “Bà cũng đừng quá lo lắng. Bác sĩ Phó nói sẽ làm kiểm tra toàn bộ. Nếu thân thể không chịu nổi, tuyệt đối sẽ không cưỡng ép làm phẫu thuật. Đến lúc đó…”
Bà cụ thở dài, mắt đỏ bừng: “Đến lúc đó sẽ tìm kiếm gan khác, không biết cháu trai bảo bối của tôi có chờ được không.”
Bà nói xong, lại dụi dụi khóe mắt.
Lan Đình đưa khăn cho bà, chờ lòng mình an định được chút mới an ủi lại Bạch bà cụ: “Bà cũng đừng khổ sở, Đại Bạch là người hiền ắt sẽ gặp lành, nhiều người lo lắng cho nó như vậy, nhất định thằng bé sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Hạ Đại Bạch được đưa vào phòng bệnh, mấy vị trưởng bối vội vàng đi vào.
Trong lòng Hạ Tinh Thần khổ sở, sợ dáng vẻ nước mắt lã chã của mình sẽ hù dọa con trai, cho nên cô cứ không dám vào trong.
Bạch Dạ Kình luôn ôm lấy cô, bàn tay vỗ nhẹ lưng cô, dáng vẻ kia, ôn nhu trước kia chưa từng có. Hai tay cô ôm lấy cổ anh, vì có anh ở đây, tất cả bất an trong lòng mới dần dần trở nên an định lại.
“Tin anh, anh sẽ không để con chúng ta xảy ra chuyện.” Anh hơi cúi người, môi dán lên bên tai cô, mỗi một chữ đều có năng lực trấn an cô.
Cô buồn rầu ‘ừ’ một tiếng, đồng thời gật đầu.
Bạch Dạ Kình sắp xếp ổn thỏa: “Em đi vào với con, còn anh đi qua xem tình hình bên chú. Được không?”
“Được.”
Cô đứng lên.
Anh vươn ngón tay lau sạch nước mắt còn vương trên khóe mắt cho cô.
Rồi lại nói: “Nói với Đại Bạch một lát nữa anh sẽ đến thăm nó.”
Hạ Tinh Thần lau nước mắt, cô nắm chặt tay anh: “Đại Bạch thật sự rất yêu rất yêu anh, nếu có thể, anh ở cùng nó nhiều hơn có được không? Nó sẽ dũng cảm hơn.”
Vẻ mặt anh trịnh trọng: “Anh biết rồi.”
Thật ra anh yêu con trai mình cũng không hề thua kém cô.
Chẳng qua là, ba thương con so với tình thương của mẹ phải nghiêm khắc và ẩn nhẫn hơn. Luôn có người nói ngài tổng thống không đủ yêu người bạn nhỏ
Đại Bạch này, thật ra ở cá nhân tôi hiểu, tình thương của mẹ nhẹ nhàng uyển chuyển hơn, còn tình thương của cha ẩn nhẫn khắc chế, nhất là đối với con trai.