Bạch Dạ Kình như không cảm nhận được cơn đau, chỉ xoay gương mặt đang khẩn cầu của Hạ Tinh Thần về phía anh. Bởi vì sau lưng bị xây xước rách da cho nên bây giờ đôi mắt cũng không có sức sống nhưng anh vẫn khăng khăng nhìn cô, từng giọt mồ hôi lạnh rơi trên mặt cô.
“Hẳn là đau lắm, phải không?” Hạ Tinh Thần đau lòng muốn chết, đưa tay lau mồ hôi cho anh, hốc mắt đỏ bừng.
Anh cong môi cười nhẹ, bộ dáng đó cực kì mê người. Ngón tay thon dài lành lạnh nhẹ nhàng chạm lên môi cô: “Có còn nhớ trước kia anh dạy cho em cách chuyển dời sự đau đớn hay không?”
Cô đương nhiên không quên.
Nhưng mà tình cảnh trước mắt…
Hạ Tinh Thần vừa giận vừa đau lòng: “Giờ đã là lúc nào rồi mà anh còn nhớ tới cái này, anh mau tránh ra đi, nếu anh không tránh thì xảy ra… ưm…”
Cô còn chưa kịp nói xong thì môi đã bị chặn lại. Nụ hôn của người đàn ông mang theo tình cảm chân thành khiến cho lòng cô cảm thấy chua xót.
Cô rất rõ, lần này đã kích động sự tức giận của ông cụ, lực giáng đòn cũng rất mạnh, mỗi một gậy ông đánh, đều như đánh lên người cô vậy. Cô khóc lóc né tránh nụ hôn của anh, nhưng mà anh bướng bỉnh không chịu buông, như thể nếu lần này bị cô đẩy ra, thì cả hai sẽ chẳng còn hi vọng nào nữa.
“Ông Bạch, ông dạy dỗ con trai, tôi vốn không nên xen vào. Nhưng mà dù sao nó cũng là con ruột của ông, không thể đánh nữa.” Thẫm Mẫn không nhịn được xen vào.
Bạch Dạ Kình khoác lên mình một chiếc áo sơ mi và áo khoác, nhưng trước mắt ngay cả áo khoác cũng dính đầy vết máu rồi, không dám tưởng tượng bên dưới lớp áo sơ mi, anh đã bị thương đến mức độ nào.
Bà cụ khóc lớn, tuy tức giận nhưng dẫu thế nào thì bà vẫn đau lòng cho con trai mình.
Bạch Thanh Nhượng thở dài, ngăn cản ông cụ đang nổi giận lại: “Đừng đánh nữa, có đánh cũng không giúp ích thêm được gì.”
Lúc này ông cụ mới ngừng tay, nhưng thấy anh vẫn còn đang hôn Hạ Tinh Thần, lửa giận không những không dứt mà còn như nổi bão, huyết áp tăng lên, cuối cùng đành quay lưng, tức giận mắng: “Uổng công nuôi dạy nhiều năm như vậy…tên nghịch tử đồi phong bại tục.”
Bên phía các trưởng bối rốt cuộc cũng chịu ngừng tay, Hạ Tinh Thần cũng thành công thoát khỏi Bạch Dạ Kình, vừa thẹn vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng không dám nhìn các vị trưởng bối.
Bạch Dạ Kình đặt cằm lên vai cô, bộ dạng có phần hơi yếu ớt. Anh dựa nửa người lên người cô: “Tinh Thần, bây giờ anh sẽ mang em rời khỏi nơi này.”
Anh nói xong, bàn tay to lớn từ vai cô trượt xuống, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô.
“Dạ Kình!” Hạ Tinh Thần nhỏ giọng gọi.
Ông cụ thấy anh cứ thế mà đi, cầm gậy muốn ngăn nhưng Bạch Dạ Kình không kiên nhẫn, sắc mặt lạnh lùng cực điểm: “Các người muốn quậy thì mặc các người, con ắt phải mang Tinh Thần đi.”
Thái độ hôm nay của anh trước mặt các trưởng bối quả là ác liệt, chuyện như vậy trước kia chưa bao giờ xuất hiện. Anh vẫn luôn kiêng kị và kính trọng ông cụ.
Trong lòng Hạ Tinh Thần sợ hãi, đập bùm bùm như gõ trống.
Ông cụ cầm lấy gạt tàn định ném về phía anh, bà cụ nhanh chóng ngăn lại: “Ông điên rồi sao?”
“Tinh Thần.” đột nhiên Bạch Thanh Nhượng gọi một tiếng, nhìn Thẩm Mẫn đứng ở bên cạnh rồi lại nhìn bóng lưng Hạ Tinh Thần, hốc mắt dâng lên tầng hơi nước.
Hạ Tinh Thần bị Bạch Dạ Kình kéo ra ngoài, nghe tiếng gọi chỉ cảm thấy nghi hoặc.
Hai chữ đó không phải kiểu khách khí như những lúc bình thường gọi tên cô, mà là tràn ngập đủ loại cảm xúc.
Giống như đau lòng, giống như hối hận hoặc là cực kì thương tiếc, còn có một cảm giác từ ái nữa.
Cô càng cảm nhận được rõ rệt, cánh tay đang nắm lấy tay cô bỗng run nhẹ, Bạch Dạ Kình nắm chặt tay cô giống như sợ cô sẽ thoát khỏi tay anh mà lặng lẽ trốn đi.
Đây là tình huống gì vậy.
“Miếng ngọc này là của cháu làm rơi đúng không?” Bạch Thanh Nhượng cầm miếng ngọc cực kì quen thuộc từ trong túi thơm ra.
Hạ Tinh Thần vừa định quay đầu, Bạch Dạ Kình đã kéo cô lại, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Dạ Kình, để cho em biết sự thật trước rồi mình mới đi, được không?”
Hiện tại tất cả đều cực kì kỳ quái, cô không thể cứ thế ngơ ngác không hiểu gì mà đi theo anh. Cô cứ có cảm giác rằng mọi chuyện phát sinh ngày hôm nay tuyệt đối không chỉ là chuyện ông cụ không để cho bọn họ kết hôn.
Ánh mắt Bạch Dạ Kình chớp chớp nhìn cô, trong ánh mắt chất chứa muôn vàn cảm xúc. Có xoắn xuýt, mâu thuận, có sự áp lực, thống khổ.
Rồi lại như nhẹ nhõm.
Hà cớ gì phải tiếp tục che giấu nữa? Mọi chuyện đã đến bước này rồi, anh còn có thể tiếp tục giấu diếm được nữa sao? Xem cô quyết định như thế nào, như vậy cũng không tồi.
Anh hơi buông lỏng bàn tay cô, Hạ Tinh Thần cong môi, cười trần an với anh sau đó mới quay đầu lại.
Nhìn miếng ngọc kia.
Chưa mở miệng nói thì Thẩm Mẫn đứng bên cạnh đã cắt ngang: “Sao miếng ngọc đó lại ở chỗ ông?”
“Miếng ngọc này là năm xưa tôi đưa cho Lan Đình. Hôm nay Lan Đình gọi điện tới nói rằng hơn 20 năm trước cô ấy sinh con của chúng tôi ra đã đặt miếng ngọc vào trong tã lót màu xanh. Bà Thẩm, tôi chỉ muốn hỏi một chút, từ đâu mà bà có được miếng ngọc này, hơn nữa, còn đưa nó cho Tinh Thần?” Bạch Thanh Nhượng dời tầm mắt, nhìn qua Thẩm Mẫn.
Đôi môi Thẩm Mẫn run run.
Đúng là không thể tin được.
Nếu miếng ngọc này là của chú hai Dạ Kình, vậy, thân phận của Tinh Thần chẳng phải là…
Nghĩ đến khả năng này, Thẫm Mẫn chấn động mạnh, bà theo phản xạ nhìn Dạ Kình. Khó trách nó lại trịnh trọng đến nhờ bà giấu diếm chuyện này, khó trách hôm nay người của Bạch gia lại tới làm lớn việc này đến như vậy.
Anh em họ sao có thể ở bên nhau.
Nghe lời này của Bạch nhị gia, lại nhìn vẻ mặt khiếp sợ của mẹ, lại nghĩ đến phản ứng khác lạ của mọi người, đáy lòng Hạ Tinh Thần trầm xuống, một suy nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu. . Truyện mới cập nhật
Nhưng lại không dám tin đó là thật.
Sao có thể trùng hợp như thế được?
Hơn nữa…
Cô không phải là con nuôi! cô có ba mẹ ruột của mình!
Đôi môi Hạ Tinh Thần run rẩy, giống như lừa gạt bản thân, đi qua cầm lấy miếng ngọc, nắm trong lòng bàn tay.
“Chú hai, chú nhận lầm rồi! Miếng ngọc này không liên quan gì đến chú cả! Nó quả thật rất giống miếng ngọc trước kia của chứ nhưng tuyệt đối không phải là một. Đây là miệng ngọc mẹ cháu đi xin để bảo vệ cho cháu.” Thuyết phục người khác lại như thể thuyết phục bản thân vậy, mỗi một chữ cô đều nhấn mạnh, nhưng lại có chút run rẩy, hơi biến giọng.
Cô nắm chặt miếng ngọc trong tay, rõ ràng là một miếng ngọc tròn trịa bóng mịn nhưng lúc này nằm trong tay cô, lại làm bàn tay cô đau đớn.
Cảm giác đau đớn đến tận đáy lòng, như muốn làm trái tim cô tan vỡ.
Cô không muốn nhìn sắc mặt lạ thường của các trưởng bối, chỉ quay đầu lại nhìn Bạch Dạ Kình. Hai người nhìn nhau, vô vàn cảm xúc dâng trào, trong mắt cô hiện lên một tầng hơi nước mỏng manh.