Bạch Dạ Kình nhíu chặt lông mày, trong đáy mắt anh ẩn hiện một tầng khí lạnh, thái độ vẫn như cũ: “Ba muốn làm gì thì cứ làm vậy đi. Bên này con còn có việc.”
Sự uy hiếp đối với anh không có bất kỳ tác dụng nào.
Tính tình của ông cụ anh hiểu rất rõ.
Ông cụ giận đến mức suýt bất tỉnh, ông ấy chợt quát một tiếng: “Nếu mày thật sự dám đi, ba mày hôm nay sẽ nhặt xác giúp mày, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.”
Bạch Dạ Kình thẳng thừng cúp điện thoại.
Hồi lâu sau, các khớp xương đã siết chặt điện thoại di động.
Mơ hồ có thể nhìn thấy gân xanh lộ ra trên mu bàn tay.
Nhiệt độ trong buồng xe nháy mắt đã hạ xuống mấy độ.
Hạ Tinh Thần bất giác phát hiện ra vẻ khác thường của anh, cô ngừng chơi đùa cùng con trai, nghiêng mặt sang, lo lắng nhìn anh: “Sao vậy?”
Bạch Dạ Kình không lên tiếng.
Điện thoại di động mới vừa bị ngắt, lại bắt đầu đổ chuông. Anh lại ngắt máy, tay còn lại nắm chặt tay cô.
Bàn tay không chút độ ấm kia khiến cho Hạ Tinh Thần kinh ngạc: “Sao lại lạnh như vậy?”
Hạ Tinh Thần chà xát, sau đó đưa lên môi thổi thổi khí cho anh. Cô khẽ nhếch mí mắt, lầm bầm: “Rõ ràng trong xe đang mở lò sưởi, sao tay anh lại lạnh đến vậy chứ?”
Ánh mắt anh rủ xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy sự lo lắng của cô, hỏi: “Điện thoại di động của em đâu?”
“Tối hôm qua ném vào trong túi xách, đều ở Chung Sơn cả rồi. Sao thế?”
Bạch Dạ Kình lắc đầu: “Không sao cả?”
Trước mặt truyền tới giọng nói của Lãnh Phi: “Tổng thống, lão tiên sinh gọi điện thoại đến. Có vẻ rất tức giận.”
“Cúp máy.”
Nghe anh nói thế, Lãnh Phi không lên tiếng nữa, mà lẳng lặng cắt đứt liên lạc. Bạch Dạ Kình lại bồi thêm một câu: “Tắt máy.”
“Vâng.”
Hạ Tinh Thần nhìn anh, rồi lại nhìn Lãnh Phi ngồi cạnh ghế tài xế, hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Bạch Dạ Kình hơi cúi đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô. Cặp mắt kia, sâu tựa như biển, giống như muốn để cô đắm chìm vào trong đó. Vô tình khiến cô nảy sinh sự bất an.
Bàn tay nắm lấy tay anh cũng vô thức siết chặt.
“Lúc trước, lời em hứa với anh, hôm nay có còn tính không?” Bạch Dạ Kình không trả lời, mà còn hỏi ngược lại.
Hạ Tinh Thần nghe vậy đầu óc lập tức mơ hồ, trước giờ cả hai nói với nhau nhiều như thế, anh lại nhắc bằng một câu không đầu không đuôi thế này?
Ngón tay thon dài của anh vuốt ve khớp xương ngón cái của cô, ánh mắt vẫn yên tĩnh như cũ, anh mở miệng xua tan sự nghi ngờ trong lòng cô: “Em đã nói với anh, bất luận như thế nào, trong đoạn tình cảm này, em vĩnh viễn sẽ không lùi bước.”
Hạ Tinh Thần không ngờ rằng vào giờ phút này, anh lại muốn xác nhận lại chuyện đó: “Lão tiên sinh tức giận như vậy, vì biết hôm nay chúng ta muốn đăng ký kết hôn sao?”
“Ông nội không đồng ý cho ba và mẹ kết hôn sao ạ?” Hạ Đại Bạch ở bên cạnh nhíu nhíu chân mày nhỏ hỏi.
Hạ Tinh Thần nhìn thằng bé, lại bị anh đưa tay xoay khuôn mặt lại. Anh cố chấp nhìn chằm chằm vào cô, dường như muốn cô cho anh một câu trả lời chắc chắn: “Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh?”
Hạ Tinh Thần khẽ mỉm cười, cô nhấc tay áp vào bàn tay anh đang đặt trên khuôn mặt cô: “Hiện giờ em đã ở trên xe cùng anh đến cục dân chính rồi, chúng ta sẽ nhanh chóng ký tên kết hôn, đáp án này, còn chưa đủ sao?”
Bạch Dạ Kình nhìn cô hồi lâu, ngay lúc này, điện thoại di động lại vang lên lần nữa. Anh không hề do dự lập tức ngắt máy, một tay nâng cằm cô lên, cúi người hôn lên môi cô.
Nụ hôn này, hôn rất mạnh. Giống như muốn đóng dấu lên đó vậy.
Hạ Đại Bạch hô lên một tiếng, thằng bé lấy bàn tay nhỏ bé che mắt, nhưng lại mở ra mấy cái kẽ hở len lén nhìn.
Hạ Tinh Thần xấu hổ muốn chết, cô đẩy anh ra, thế nhưng làm sao cô có thể đẩy nổi?
Anh luôn cậy mạnh mà ngang ngược như thế, cuối cùng cô cũng chỉ có thể mặc anh.
Dọc đường, anh bảo tài xế tăng tốc. Bàn tay vẫn luôn nắm chặt tay cô chưa bao giờ buông lỏng. Hạ Tinh Thần mê mẩn tựa vào vai anh.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, ngày hôm qua dường như lão gia đã muốn tiếp nhận cô, vì sao hôm nay lại thay đổi ý định? Thật phức tạp...
Sau khi cúp điện thoại, thật lâu sau phu nhân Lan Đình vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh. Đến khi bừng tỉnh, bà ấy gọi lại lần nữa thì đã không có người nghe máy.
Đã tìm được con gái?
Bà ấy vô cùng nôn nóng muốn biết tình hình hiện giờ của con gái mình, suy nghĩ giây lát, chỉ đành phải gọi ra ngoài lần nữa.
“A lô.”
Điện thoại đổ chuông hồi lâu bên kia mới tiếp. Giọng nói trẻ trung và lười biếng, hiển nhiên là còn đang ngủ.
“Phu nhân, sao phu nhân tìm tôi sớm vậy?” Dư Trạch Nam miễn cưỡng thò đầu ra khỏi chăn. Theo lẽ thường mà nói, chắc là phu nhân biết giờ này anh ta vẫn còn ngủ.
“Trạch Nam, cậu nói thật với tôi, có phải người tôi bảo các cậu tìm đã có tin tức rồi không?”
Dư Trạch Nam tỉnh táo lại, anh ta lập tức ngồi dậy: “Sao đột nhiên phu nhân lại hỏi chuyện này?”
“Tôi nghe nói, chuyện này đã có manh mối. Trạch Nam, cậu chỉ cần nói cho tôi biết, đứa nhỏ hiện giờ thế nào, con bé sống có tốt không, đang ở đâu, đã kết hôn chưa?”
Dư Trạch Nam nói: “Là Bạch Dạ Kình điều tra giúp phu nhân?”
“Ừm. Hôm nay người nhà họ Bạch điện thoại đến, bảo tôi trở về một chuyến. Đã tìm được đứa nhỏ.”
Bạch Dạ Kình đã tìm được, vậy chuyện này không thể giấu được nữa.
Dư Trạch Nam trầm ngâm giây lát: “Thật ra thì… Phu nhân cũng đã gặp con gái của mình rồi.”
“Tôi cũng đã gặp rồi?” Đầu óc phu nhân Lan Đình có chút mơ hồ.
“Vâng, phu nhân đã từng gặp…” Dư Trạch Nam thở dài: “Chính là người lần trước suýt chút đã truyền máu cho phu nhân, cô Hạ, Hạ Tinh Thần.”
“Cậu nói gì?”
Phu nhân Lan Đình vô cùng kinh ngạc, bà ấy cất cao giọng. Vào giờ phút này, sự tao nhã thường ngày đã biến đâu mất: “Cậu nói lại lần nữa đi, con gái tôi là ai?”
Dư Trạch Nam có chút kinh ngạc với phản ứng của phu nhân. Bà ấy vốn rất thích Tinh Thần, khi biết con gái mình chính là cô, chắc là phải vui vẻ mới đúng, sao lại…?
“Chính là Hạ Tinh Thần không sai.” Anh ta lập lại một lần nữa.
Giống như chịu sự đả kích cực lớn, phu nhân Lan Đình ngây người ra trên ghế sa lon, có chút hoảng hốt.
Trong đầu bà ấy, vẫn luôn không ngừng lóe lên những lời Bạch Dạ Kình đã nói.
“Đúng là tôi có ý định kết hôn, đối tượng kết hôn của tôi phu nhân cũng biết.”
“Phu nhân đã từng gặp, Hạ Tinh Thần. Tôi và cô ấy dự định năm sau sẽ kết hôn.”
Lúc đó trong lòng bà ấy còn tràn đầy vẻ chúc phúc, thậm chí còn thay hai người trẻ tuổi lo lắng cho sau này, thế nhưng, hôm nay...
Vào giờ phút này, mỗi một chữ đều giống như một mũi khoan, đang không ngừng xoáy vào tâm trí bà ấy.
“Phu nhân, phu nhân không sao chứ?” Dư Trạch Nam cảm thấy sự bất thường, anh ta cất cao giọng nói, lo lắng hỏi.
“Các cậu khẳng định con gái tôi là cô ấy sao?” Ở Liên Hợp Quốc, có tình cảnh nào mà bà ấy chưa từng thấy qua, thế nhưng vào giờ phút này, thật lâu sau bà ấy vẫn khó mà bình tĩnh được.