Hạ Tinh Thần chỉ cảm thấy tim mình như bị vo thành một cục.
Cô quay người vào nhà vệ sinh lấy một chiếc khăn nóng ra, cúi người lau mồ hôi trên trán anh.
Bạch Dạ Kình chợt vươn tay nắm lấy tay cô, đôi mắt hơi hé ra nhìn cô. Giờ phút này cặp mắt thâm thúy kia bị che phủ bởi một lớp sương mù mỏng, nhìn có vẻ càng thêm thần bí, nhưng lại khiến cô đau lòng.
Cô có thể cảm thấy anh nhẫn nại cực kỳ vất vả, bàn tay anh đang nắm lấy cô lúc thì buông lỏng lúc lại chặt chẽ, lòng bàn tay cũng toàn là mồ hôi lạnh, thấm ướt làn da cô.
Trong lòng Hạ Tinh Thần không nỡ.
"Tôi nói chuyện với anh một lát, dời đi sự chú ý như vậy sẽ không đau nữa." Cô buông khăn mặt ra, thấp giọng hỏi: "Anh có chuyện gì rất muốn nghe không? Hoặc là anh muốn nói chuyện gì với tôi, đều được cả."
Cô đúng là rất có lòng. . Truyện Dị Năng
Phó Trần Dật bên cạnh không nhịn được nhìn hai người họ một cái, hình ảnh này khá là đẹp mắt.
Bạch Dạ Kình vẫn luôn nhìn Hạ Tinh Thần, đôi mắt hẹp dài hơi híp lại, mờ mịt mông lung: "Tôi có cách này tốt hơn so với việc nói chuyện di dời sự chú ý và đau đớn... có muốn phối hợp chút không?"
Hạ Tinh Thần cảm thấy bản thân hơi mê mẩn.
Đã đến lúc này rồi mà cô lại cảm thấy giọng nói khàn khàn của anh quá mức từ tính, cực kỳ gợi cảm êm tai.
Dường như cô không chút do dự gật đầu: "Tất nhiên là phối hợp rồi. Có điều, anh muốn tôi phối hợp thế nào?"
"Cúi xuống một chút." Anh nói.
"Ừ." Cô khom người xuống một chút.
"Thêm chút nữa."
"A?" Cô do dự trong chốc lát, nhìn anh, lông mi run lên.
Hiện tại khoảng cách giữa hai người chỉ còn khoảng năm nắm tay.
Nếu như lại gần thêm...
Rất nguy hiểm.
Bạch Dạ Kình đau đến mức bàn tay nắm lấy tay cô lại chặt hơn, trong lòng cô căng thẳng, dường như là cúi người xuống gần anh ngay lập tức.
Mặc dù không biết trong lòng anh có mưu đồ gì, nhưng có thể giảm bớt một chút đau đớn cho anh là chuyện tốt. Nghĩ như vậy, khoảng cách giữa cô và anh nháy mắt được rút ngắn chỉ còn một nắm tay.
Đường nét anh tuấn của người đàn ông phóng to trước mắt cô, trở nên hơi mơ hồ nhưng có thể nghe thấy tiếng thở dốc ồ ồ của anh.
Hạ Tinh Thần lo lắng hỏi: "Rốt cuộc là nên làm thế nào... A..."
Lời còn chưa nói hết, người đàn ông đột nhiên vươn người lên. Đôi môi lạnh lẽo của anh lập tức kề sát môi cô.
Rõ ràng là xúc cảm mát lạnh, nhưng Hạ Tinh Thần chỉ cảm thấy một ngọn lửa nóng hừng hực làm người ta kinh ngạc run sợ nổ tung trên môi, khiến đầu óc cô đặc quánh lại.
Chuyện này... đây coi là gì?
Bối rối trong nháy mắt, đợi đến khi hồi phục tinh thần, theo bản năng ngẩng đầu lùi về phía sau, thế nhưng đôi môi của người đàn ông không hề rời đi, sau gáy bỗng nhiên bị giữ chặt.
Bốn cánh môi dán vào nhau.
Người đàn ông hôn vô cùng bá đạo, hoàn toàn không cho phép chống cự. Hạ Tinh Thần chỉ cảm thấy không khí trong ngực mình tựa như bị rút đi hết.
Cô chỉ cảm thấy đầu lưỡi tê rần.
Nụ hôn này càng ngày càng nguy hiểm, chí mạng.
Làm cho cô có chút sợ hãi, sợ rằng sẽ trầm mê trong vực sâu vạn trượng. Nhưng lại không thể từ chối.
"Khụ khụ... hai vị, đã băng bó xong rồi." Nụ hôn này không biết giằng co bao lâu, Phó Dật Trần bị bỏ quên không nhịn được ho khan hai tiếng cắt đứt bọn họ.
Nếu như có hiệp hội bảo vệ cẩu độc thân thì anh ta nhất định phải báo cảnh sát!
Hai người này khoe mẽ tình cảm, thực sự hoàn toàn coi anh ta là không khí!
Hiện tại anh ta rất hoài nghi, ngài Tổng thống không phải là đến dưỡng thương, mà là mượn danh nghĩa dưỡng thương để nói chuyện yêu đương với cô Hạ. Lý do thật tốt biết bao!
Anh ta vừa ho một tiếng, Hạ Tinh Thần lập tức hoàn hồn.
Chợt nhớ ra còn có bác sĩ Phó ở đây, nức nở trong lòng một tiếng, xấu hổ hoảng loạn muốn thoát khỏi đôi môi của anh.
Bàn tay to rộng của Bạch Dạ Kình siết chặt, dây dưa trên môi cô rồi mút một cái cuối cùng mới buông cô ra.
Cô hốt hoảng liếc nhìn anh, đôi mắt anh sâu thẳm, ánh mắt lúc sáng lúc tối, hàm chứa rất nhiều tâm tư. Trong lòng Hạ Tinh Thần lập tức rối loạn, không dám tiếp tục tìm tòi, chỉ đỏ mặt xoay người ra ngoài.
Quả thực là giống như chạy nạn.
Mặc dù không quay đầu nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt hứng thú của bác sĩ Phó một cách rõ ràng.
Thật mất mặt! Cô lại... lại ngơ ngẩn mà bị anh hôn! Bị hôn còn chưa tính, còn hoàn toàn quên mất có người thứ ba ở đây.
"Điên rồi!" Hạ Tinh Thần đứng ngoài cửa, che khuôn mặt nóng bỏng đi qua đi lại.
Người này đúng là xấu xa! Nói gì mà cách thức di dời sự chú ý, cô lại hoàn toàn tin anh.
Nhưng mà...
Làm sao bây giờ? Cô không chỉ không cảm thấy phản cảm, ngược lại trái tim đập cực kỳ nhanh.
Cô che ngực rất lâu mà vẫn có thể cảm nhận được trái tim trong lồng ngực đang không ngừng nảy lên. Chuyện này... rốt cuộc là sao?
Chẳng lẽ cô thật sự... động lòng rồi?
"Không! Sẽ không đâu!" Hạ Tinh Thần hơi sợ hãi với suy nghĩ của mình, cô vỗ mặt, dường như muốn làm bản thân tỉnh táo một chút. Ngoài miệng vẫn lầm bầm: "Người ta đẹp trai như vậy, dáng người cũng đẹp, hơn nữa còn là Tổng thống, cho dù là bất kỳ ai, tự nhiên hôn xuống như vậy thì tim cũng sẽ đập nhanh thôi?"
"Đúng thế đúng thế, cho nên nhất định không thể bị mê hoặc! Hạ Tinh Thần, mày phải duy trì tỉnh táo!" Cô tự hỏi tự trả lời.
Tổng thống là ai, là người cô có thể thích sao?
Cho dù hiện tại bọn họ sống cùng nhau, nhưng đó là cô ké chút ánh sáng từ Hạ Đại Bạch. Nếu như không có Hạ Đại Bạch thì đời này bọn họ cũng không có bất kỳ liên quan gì với nhau.
Nếu như cô thật sự yêu anh, chỉ là một trong hàng trăm hàng ngàn người phụ nữ mến mộ anh mà thôi.
Từ trước tới nay, không hề có Tổng thống nào sẽ ở bên một người dân bình thường cả.
Nhiều đời Tổng thống như vậy, dường như mỗi người đều là liên hôn chính trị. Nếu như bọn họ muốn đứng vững trên con đường chính trị thì hôn nhân và tình yêu sẽ không nằm trong kế hoạch của bọn họ.
Bất kể là bắt buộc hay là tự nguyện, cuối cùng trăm sông vẫn sẽ đổ về một biển.
Cho nên những người bình thường giống như cô, nếu yêu Tổng thống thì quả thật là không biết trời cao đất rộng, thiêu thân lao vào lửa, kết cục sẽ hóa thành bọt biển.
Bản thân tuyệt đối không thể ngu ngốc bị anh mê hoặc!
Hạ Tinh Thần là người rất lý trí, cưỡng ép chính mình tỉnh táo lại, nhưng…
Trong lòng vẫn không kiềm được cảm giác mất mát.
Cô không muốn nghĩ sâu về chuyện này.
Một lúc sau, Phó Dật Trần mang theo hòm thuốc đi ra. Lần nữa nhìn thấy anh ta, Hạ Tinh Thần thấy rất mất tự nhiên nhưng vẫn tiễn anh ta ra khỏi nhà.
"Hai người đang yêu đương?" Phó Dật Trần hỏi.
"A? Không, không có!" Cô lập tức phủ nhận.
Phó Dật Trần mỉm cười, tựa như hoàn toàn không nghe lọt lời của cô, chỉ tự mình nói: "Con người Bạch Dạ Kình bề ngoài nhìn có vẻ lạnh lùng, tiếp xúc thời gian dài cô sẽ phát hiện thực ra anh ta cũng có nhiệt độ. Phụ nữ muốn yêu anh ta, cực kỳ dễ dàng."