Đợi một lúc lâu cũng không nhận được đáp án, anh nhíu mày. Sau đó chỉ nghe thấy cô nói: "Tất nhiên là quan tâm rồi. Anh là Tổng thống được hoan nghênh nhất quốc gia chúng ta, mọi người đều rất quan tâm anh. Hôm qua khi nghe tin tức anh có khả năng bị thương, trong lòng mấy đồng nghiệp đều giống tôi, rất khó chịu."
Ánh mắt của Bạch Dạ Kình hơi trầm xuống, lạnh giọng hỏi: "Cũng chỉ có thế?"
Hạ Tinh Thần chỉ coi như không hiểu câu "Cũng chỉ có thế" kia của anh là có ý gì, cô lặng lẽ chuyển đề tài: "Anh còn yếu như vậy, trước tiên đừng nói chuyện nữa. Nhân lúc cháo còn nóng mau ăn đi! Nhanh chóng khỏe lại, dân chúng cũng sẽ không lo lắng nữa."
Cô nói xong lại múc một thìa cháo đưa đến bên miệng anh. Ánh mắt tìm tòi của anh dừng trên mặt cô một lát, đôi mắt lúc sâu lúc cạn, dường như muốn nhìn ra chút đầu mối nào đó từ trên mặt cô. Nhưng cuối cùng cũng không có kết quả.
Bạch Dạ Kình bỗng nhiên cảm thấy có hơi tẻ nhạt vô vị, không nói thêm gì nữa, chỉ ăn cháo, vẻ mặt lạnh nhạt.
Không khí ám muội vừa rồi tan biến không còn gì.
Mà lúc này trong lòng Hạ Tinh Thần lại dậy sóng. Rốt cuộc là chính cô lo lắng hay là dân chúng lo lắng, lòng cô vẫn rất rõ ràng.
...
Buổi chiều, Phó Dật Trần đến thay thuốc cho anh.
Anh nằm ở đó, lại mê man ngủ mất.
"Hôm qua anh ấy sốt cả một buổi tối, nhưng sáng nay lúc tỉnh dậy đã hạ sốt rồi. Khẩu vị không quá tốt, cả ngày chỉ ăn hai bát cháo." Hạ Tinh Thần làm hết chức trách báo cáo lại tình huống cả một ngày, sợ làm ồn đến anh nên giọng nói rất nhỏ: "Hôm nay tỉnh lại một lúc, sau đó vẫn luôn mê man. Bác sĩ Phó, anh ấy không sao chứ?"
"Ừ, đây là tình huống bình thường, dù sao cũng bị thương không nhẹ." Phó Dật Trần nhìn Hạ Tinh Thần một chút: "Hiện tại tôi phải đổi thuốc cho ngài ấy, phiền cô giúp một tay."
"Được."
Hạ Tinh Thần nghe theo dặn dò của Phó Trần Dật, cầm kéo muốn cắt bỏ băng vải ở ngực.
Tay còn chưa hạ xuống anh đã lập tức tỉnh lại.
Vừa nhìn thấy cô đang cầm một cây kéo cúi xuống sát vào người anh, anh khẽ cau mày, giọng nói mệt mỏi hỏi: "Sao thế?"
"Bác sĩ Phó đến rồi, hiện tại muốn thay thuốc cho anh." Âm thanh của Hạ Tinh Thần rất nhỏ: "Có thể sẽ hơi đau."
Dáng vẻ dịu dàng kia khiến nếp nhăn ở đầu lông mày của Bạch Dạ Kình dãn ra rất nhiều.
Anh miễng cưỡng chống đỡ mí mắt nặng nề: "Đưa kéo cho tôi, cô ra ngoài đi."
"Tại sao? Tôi là người trợ giúp cho bác sĩ Phó, không thể ra ngoài."
"Được rồi, bảo cô ra ngoài thì cô cứ ra đi." Bạch Dạ Kình vươn tay muốn rút chiếc kéo trong tay cô nhưng cô lại nhanh hơn anh, giơ lên cao, không đưa cho anh.
Anh nhăn mày lại.
Người phụ nữ này bắt nạt anh lúc là bệnh nhân sao?
Anh liếc nhìn Phó Dật Trần: "Bảo cô ấy ra ngoài."
Phó Trần Dật thích thú nhìn Hạ Tinh Thần, lại nhìn sang anh, không nhịn được nhếch nhếch môi: "Cô Hạ, các vết thương trên người ngài Tổng thống khá là máu me, ngài ấy sợ cô không chịu được. Nếu như cô sợ thì cứ ra ngoài đi, tôi để ngài ấy giúp một tay là được."
Anh ta vừa dứt lời ánh mắt sắc bén của Bạch Dạ Kình đã bắn đến.
Cái tên này! Ai bảo anh ta nói nhiều như thế? Lắm miệng!
Hạ Tinh Thần ngẩn người, theo bản năng lén nhìn Bạch Dạ Kình một cái. Anh... thật sự là do sợ miệng vết thương sẽ dọa cô sợ?
Nếu như anh đã không phản bác lại lời của bác sĩ Phó, vậy thì... đúng là như vậy sao?
Trong lòng hơi rung lên. Cô không nhịn được cười: "Yên tâm đi, tôi không nhát gan như vậy đâu. Hơn nữa... hiện tại vết thương của anh ấy nặng như vậy, muốn giúp đỡ sợ rằng có lòng mà không có sức."
Phó Trần Dật gật đầu: "Cô có thể ở lại là tốt nhất."
"..." Bạch Dạ Kình có cũng như không. Vì thế bây giờ ý kiến của anh hoàn toàn bị bỏ quên trước mặt hai người này?
...
Thời điểm Phó Trần Dật điều chế thuốc, Hạ Tinh Thần giúp anh cắt bỏ băng gạc trên ngực và tay.
Mỗi một phút, hô hấp đều căng chặt. Cô đã nhìn qua vết thương của anh vào ngày đầu tiên, bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy lạnh cả người.
Động tác cực kỳ cẩn thận, sợ làm đau anh.
Ánh mắt Bạch Dạ Kình vẫn luôn rơi trên mặt cô, nhìn thấy lông mày đang nhíu chặt cùng với gương mặt tái nhợt của cô, trầm giọng nói: "Không cần miễn cưỡng."
"Đừng xem thường tôi." Hạ Tinh Thần liếc anh, sau đó lại chăm chú vùi đầu vào cắt băng gạc: "Mặc dù lớn đến từng này rồi tôi chưa từng thấy vết thương nào nghiêm trọng như vậy, nhưng tôi cũng coi như là người đã từng thấy, à không, từng trải qua sóng gió."
"Cô? Trải qua sóng gió gì?" Bạch Dạ Kình tùy ý tiếp lời cô. Dáng vẻ chăm chú của cô, thật sự rất mê người.
"Lúc sinh Hạ Đại Bạch, tôi ra rất nhiều máu, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, bác sĩ đều đưa giấy báo bệnh tình nguy kịch cho ba tôi rồi. Có điều, vẫn may tôi cố gắng vượt qua được. Nếu không hiện tại anh không gặp được tôi đâu. Cho nên tôi có được xem như là người từng trải qua sóng gió không?"
Khi Hạ Tinh Thần nói mấy lời này, giọng điệu nhẹ nhàng, thậm chí khóe môi còn có nụ cười yếu ớt. Nói xong còn không quên ngẩng đầu lên nhìn anh, giống như đang đợi anh gật đầu.
Huyệt thái dương của Bạch Dạ Kình nảy lên, sắc mặt chìm xuống.
Người phụ nữ này vẫn còn cười được!
"Đừng có nghiêm túc như vậy." Vẻ mặt anh cứng lại khiến Hạ Tinh Thần lè lưỡi một cái: "Được rồi, tôi không nên nói loại chuyện đó vào thời điểm này."
Cô lại cúi đầu tiếp tục bận rộn. Tóc dài trượt xuống bên gò má, chắn mất một nửa khuôn mặt trắng nhỏ mềm mại của cô.
Bạch Dạ Kình nhìn cô chằm chằm, trong đầu toàn là dáng vẻ cô nằm trên bàn phẫu thuật vừa sợ sệt lại bất lực.
Lãnh Phi vẫn luôn theo sát chuyện của cô nhưng từ trước tới nay lại chưa từng nhắc với anh về việc cô bị băng huyết.
Bây giờ nghe được, ngoài bất ngờ thì trong ngực tràn ngập sự bí bách.
Ngón tay thon dài bỗng vươn ra, vén một lọn tóc dài bên gò má của cô lên gài sau tai.
Đầu ngón tay xẹt qua vành tai cô. Hạ Tinh Thần ngẩn ra, trong lòng hơi loạn.
Cô ngước mắt nhìn anh theo bản năng, chạm phải ánh mắt sâu xa phức tạp của anh, tim cô lỡ một nhịp.
Không tự nhiên gạt gạt đuôi tóc ở bên gò má, im lặng, lẳng lặng tiếp tục cúi đầu làm chuyện của mình.
Chỉ là...
Không nhịn được, trong đầu vẫn luôn xẹt qua ánh mắt vừa rồi của anh.
Cảm xúc phức tạp đó... rốt cuộc là gì?
Phó Dật Trần đứng ở một bên thu hết những chi tiết nhỏ của hai người này vào mắt. Nhìn xong không khỏi nhếch môi.
Từ nhỏ đã lớn lên cùng Bạch Dạ Kình trong quân đội. Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy dáng vẻ đối xử với phụ nữ như thế này của anh.
Có điều...
Hai người bọn họ, không thể có tương lai nhỉ?
...
Hạ Tinh Thần cắt băng gạc xong, vết thương hoàn toàn lộ ra, cho dù đã từng thấy nhưng vẫn chỉ nhìn một chút rồi không dám nhìn thêm lần nữa.
Vết thương nặng như vậy, sẽ đau, sẽ khó chịu biết bao!
Vẻ mặt của Phó Dật Trần cũng rất nghiêm nghị: "Liều lượng thuốc có hơi mạnh, sẽ đau một chút."
"Bớt dài dòng, bôi thuốc đi."
Phó Dật Trần gật đầu, bôi thuốc lên miệng vết thương từng chút một.
Vào thời điểm đó, cánh tay không bị thương của Bạch Dạ Kình bỗng nhiên túm chặt lấy khăn trải giường dưới thân. Đau đớn khó có thể chịu đựng được khiến cho đôi môi anh lập tức trắng bệch. Trên trán, chóp mũi toàn là mồ hôi lạnh. Thế nhưng dù là như vậy anh vẫn cương quyết cắn chặt răng, đến hừ cũng không hừ lấy một tiếng.
Hạ Tinh Thần chỉ cảm thấy trái tim như bị vo thành một cục.