Cô quay đầu lại, thấy vẻ mặt bất mãn của anh đang nhìn mình, mới hít sâu, lời lẽ vô cùng chính đáng, nói: “Ngày bình thường không phải anh nói không được cho Đại Bạch ăn thực phẩm rác rưởi như thế sao? Đây chính là thực phẩm rác rưởi đó, anh dạy Đại Bạch, ít nhất cũng phải biết làm gương chứ.”
Huống hồ, cô gái kia vẫn luôn nhìn chằm chằm vào anh. Nếu hiện tại anh gỡ khẩu trang xuống ăn mì, nhất định cô ấy sẽ phát hiện.
Hạ Tinh Thần đẩy cửa ra, chuẩn bị đi ra ngoài. Mới đi ra ngoài vài bước, liền phát hiện ra trời đang mưa, hơn nữa gió cũng rất lạnh, lạnh đến nỗi khiến môi cô run bần bật, thiếu chút nữa trốn vào bên trong.
Chính là, người còn chưa kịp vào trong, đột nhiên, một khối thân thể ấm áp nhích lại gần, đỉnh đầu bị một áo khoác nam bao phủ. Anh quá cao lớn, thế nên đứng đây lại khiến thân hình cô càng nhỏ. Anh lấy áo khoác che trên đỉnh đầu cả hai, ôm trọn cô vào trong lồng ngực.
Hơi thở của anh, quần quanh ở chóp mũi...
Cơ thể vốn đang lạnh lẽo lại được anh ôm mà rất ấm áp.
Tim Hạ Tinh Thần đập rất nhanh, ngây ra trong chốc lát. Cho đến khi thanh âm thúc giục của anh vang lên: "Sao không đi? Muốn đứng ở đây để đông cứng à?"
Lúc này cô mới hoàn hồn, cất bước đi. Chân anh dài, bước chân thật sự rất lớn. Hạ Tinh Thần theo bản năng nhéo vạt áo sơ mi của anh, mới miễn cưỡng đuổi kịp.
Đêm đông, trừ tiếng gió rít, toàn bộ thành phố hoàn toàn không có một thanh âm nào, đặc biệt yên tĩnh.
Hạ Tinh Thần đi sát bên trái anh. Bên tai đều là tiếng tim đập trầm ổn mạnh mẽ của người đàn ông. Ngày đó, anh vô tình cự tuyệt thuốc cô đưa, cô đã cho rằng... Anh muốn vạch rõ quan hệ cùng cô...
Thậm chí cô còn cảm thấy, hai người bọn họ, sẽ không có cơ hội gặp mặt hay tiếp xúc gần gũi nữa.
“...Bạch Dạ Kình.” Cô nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm trong gió hơi khàn khàn.
“Ừ?”
"Anh... Không phải anh nói, tôi nên cách anh càng xa càng tốt sao? Sao đêm nay anh lại tới đây?"
Bạch Dạ Kình cúi đầu. Ánh đèn chiếu xuống, có thể nhìn thấy lông mi của cô đang động. Cô rũ mắt, không dám nhìn anh. Từ phía anh có thể thấy một tầng sương lạnh trên lông mi cô. Anh không đáp, hỏi lại: “...Cô cho rằng vì sao tôi lại đến đây?”
“...” Hạ Tinh Thần không lên tiếng.
Bạch Dạ Kình cũng chưa nói, chỉ hỏi thêm một câu, “Vậy còn cô? Tôi bảo cô cách xa tôi ra, cô còn chạy đến đây làm gì?”
Còn để đầu tóc ướt chạy ra đây nữa!
“...” Hạ Tinh Thần á khẩu không trả lời được. Nếu lại nói mình ra đây mua đồ cũng quá không thuyết phục. Không phải bây giờ đi về với hai tay không sao?
Bạch Dạ Kình tựa hồ rất vừa lòng với bộ dáng không nói nên lời của cô, lại tiếp tục hỏi: “Không phải chán ghét tôi sao, còn quan tâm tôi ăn mì hay ăn cơm?”
“…” Hạ Tinh Thần hối hận, lẽ ra ban nãy không nên hỏi câu kia. Cô lẩm bẩm: “Anh quả thật rất đáng ghét!"
Nói xong, cô bỏ lại anh, bước nhanh về phía trước. Nhưng mà, chân cô sao so được với chân dài của Bạch Dạ Kình? Anh một hai bước liền đuổi theo kịp, kéo cô lại, sắc mặt vô cùng khó coi: "Cô muốn đông chết sao?”
Lần trước bệnh thành như vậy, cũng không làm cho cô nhớ chút nào.
Hạ Tinh Thần bị anh quát, không dám chạy nữa.
Hai người không nhanh không chậm đi về phía trước. Vừa nãy nghĩ đoạn đường 400 mét này thật sự rất dài, có thể sẽ đi rất lâu. Nhưng hiện tại, tới nơi rồi, cô lại cảm thấy, đoạn đường này đi nhanh hơn tưởng tượng rất nhiều.
…
Thời điểm hai người đến tiểu khu, thang máy vừa lúc dừng ở lầu một. Hạ Tinh Thần đi vào. Tuy bên ngoài trời mưa, nhưng nhờ anh che chở, cho nên trừ đầu tóc hơi ướt ra, trên người cô vẫn rất tốt. Nhưng áo khoác của anh lại bị ướt toàn bộ.
Vào thang máy, cô ấn lầu ‘8’. Anh cởi áo khoác xuống, khoác trên cánh tay. Hạ Tinh Thần đứng ở bên cạnh, cách anh chừng một bước.
Thang máy rất sáng, không giống bầu trời đêm u tối vừa rồi, sự ái muội của hai người vừa mới ở bên ngoài, vào giờ phút này ánh đèn chiếu xuống, có chút không chỗ nào che giấu. Hạ Tinh Thần ngửa đầu, tầm mắt ngừng ở những con số không ngừng nhảy lên từng chút từng chút, giống như là tim đập của mình, chỉ là…
Tim cô đập càng ngày càng nhanh, càng ngày càng nhanh…
Ánh mắt Bạch Dạ Kình dừng lại ở bên mặt cô, ánh mắt rất sâu. Cô mới vừa tắm xong, khuôn mặt yên tĩnh, ánh đèn chiếu xuống, khiến lông mi ngẫu nhiên sẽ nhẹ nhàng chớp động, giống như lông chim nhẹ nhàng rung rung trong gió.
Anh nhìn nhìn, ánh mắt thâm thúy thêm một chút, trong lòng có một chút cảm giác kì lạ xẹt qua. Chỉ cảm thấy cánh lông chim kia, di động, sẽ làm rối loại tâm tư anh…
Anh nhíu mày, quay mặt đi.
Bỗng vào lúc này, “ầm” một tiếng, đèn trong thang máy đột nhiên tắt phụt. Không đợi hai người phản ứng lại, thang máy đột nhiên rơi xuống với tốc độ cao.
Hạ Tinh Thần bị hoảng sợ, thở nhẹ một tiếng, tựa như theo bản năng duỗi tay kéo lấy cổ tay áo của anh. Bạch Dạ Kình kéo tay cô, nắm chặt, một tay kia giang tới, theo bản năng ôm cô ở trong lồng ngực.
“Đây là có chuyện gì?” Cô kinh hoảng hỏi.
“Nắm chặt tay vịn!” Bạch Dạ Kình đặt tay cô lên vịn thang máy. Tay anh cũng gắn chặt với tay cô.
Bàn tay anh vô cùng ấm áp.
Lòng bàn tay vô cùng có lực.
Thang máy đang rơi xuống rất nhanh, trong lòng cô hoảng sợ. Nhưng mà bởi vì có anh, bỗng trở nên bình thản rất nhiều. Ngón tay bị anh nắm trong lòng bàn tay, đầu ngón tay khẽ run.
Trong lòng cũng giống nhau…
Có chút sợ hãi…
May mắn, thang máy cũng không từ tầng 8 mà rơi xuống tầng 1, mà khi đến tầng 6 thì chầm chậm dừng lại.
Chẳng qua, trong lòng cô vẫn còn hoảng hốt vô cùng, thang máy đã ngừng một lúc lâu, Hạ Tinh Thần vẫn còn nằm trong ngực anh, đừng nói là động đậy một chút, mà cả hô hấp cô cũng không dám quá dùng sức. Phảng phất như chỉ cần hơi có động tác, thang máy sẽ rơi xuống một lần nữa.
Bạch Dạ Kình cúi đầu nhìn cô, thang máy không có một chút ánh sáng nào, thấy không rõ biểu cảm của cô, chỉ có hai mắt lập loè sự sợ hãi, đặc biệt rõ ràng.
“Đã ngừng.” Anh trấn an một tiếng.
“Sẽ không rớt nữa sao?”
Bạch Dạ Kình cảm thấy được ôm cô trong lòng thật vô cùng tốt. Lồng ngực trống rỗng của anh trong thời gian này đều được lấp đầy trong nháy mắt.
Môi mỏng hơi động, nói: “Không hẳn, có lẽ sẽ còn rơi.”
Tay Hạ Tinh Thần muốn từ bên hông anh trượt xuống, nghe anh nói vậy thì dừng lại. Lại dùng sức một chút, túm chặt áo sơ mi của anh.
Cô ngửa đầu, nhìn anh: “Bây giờ mất điện rồi, cửa thang máy sẽ không mở ra.”
“Ừ, vậy thì chờ.” Bộ dáng của anh trông khá bình tĩnh.
“Phải chờ bao lâu?”
"Không biết..."
"..." Đáp án này...