Suy nghĩ của Bạch Dạ Kình hơi mơ hồ, đến ngay cả việc nhìn những đồ vật trước mắt thôi cũng như đang bị một màn sương mù mỏng vây kín xung quanh vậy, ấy thế mà ngay giờ phút này, dáng vẻ ngượng ngùng có lẫn cả sự căng thẳng và bối rối kia của cô đập lại vào mắt anh một cách rõ ràng đến vậy.
Không giống với dáng vẻ gặp người là sẽ cào như một chú mèo con khi lần đầu tiên gặp cô, mà ngược lại cô của hiện tại lại càng giống một con thỏ trắng thuần khiết.
“Sợ rồi hả?” Anh mở miệng, giọng nói như có như không nhưng cũng hàm chứa sự khiêu khích.
Cô thúc giục: “Anh mau nhắm mắt lại đi!”
Bạch Dạ Kình nhìn bộ dạng cô như thế này có chút buồn cười. Môi khẽ giật giật nhưng rốt cuộc vẫn nhắm mắt lại.
Rồi sau đó…
Hạ Tinh Thần khẽ cắn răng, tim đập thình thịch, đưa tay ra chạm vào cạp quần anh.
Các đầu ngón tay đều đang run lên bần bật.
Muốn mạng cô rồi!
Đây rốt cuộc là cái chuyện quái quỷ gì thế này?
“Người phụ nữ này, cô cẩn thận một chút đi, đừng có đụng chạm vào những thứ không cần thiết!” Bạch Dạ Kình mở mắt ra rồi khàn giọng dặn dò với ánh mắt thâm trầm.
Mặt Hạ Tinh Thần càng thêm đỏ hơn, cô khẽ cắn răng đáp lại anh với vẻ không chịu nhận thua: “Có gì to tát đâu chứ, dù sao thì cũng không phải chưa từng chạm qua…”
Vừa dứt lời, chạm đến vẻ hứng thú trong đáy mắt anh, cô buồn phiền hối hận thầm mắng chính mình sao miệng lại nhanh hơn não thế.
Cô đang nói vớ vẩn cái gì không biết nữa!
Bạch Dạ Kình nheo mắt lại, vẻ mặt lộ ra vài phần mơ hồ thế nhưng giọng nói lại mong manh yếu ớt nói: “Cho nên tôi nói, chuyện của năm năm trước mà cô nhớ được cũng không hoàn toàn chỉ là những nỗi đau…”
“…” Trên mặt Hạ Tinh Thần như thể chảy ra máu đến nơi.
Bây giờ đã là lúc nào rồi mà anh vẫn còn tâm trí để nhắc đến chuyện của năm năm trước chứ!
“Theo như tôi thấy thì có vẻ như anh bị thương cũng không đến nỗi nghiêm trọng, vẫn còn tinh thần nói nhiều như vậy cơ mà!” Cô lẩm bẩm.
Bạch Dạ Kình nhắm mắt lại, cứ như thế thật sự không còn nói nữa. Hạ Tinh Thần kiên trì đến cùng, lấy cồn lau lên trên cơ thể anh.
Ngón tay cô hơi run run, không được linh hoạt lắm. Mà anh cũng không khá hơn là bao.
Mỗi một lần đầu ngón tay cô vô ý thức chạm trúng đều khiến anh cảm thấy giống như có dòng điện đang chạy ngang qua, tê dại, nóng ran.
Lúc tay cô đã đến phần giữa hai chân anh, anh nhướng hàng mi lên, đột ngột dùng tay không bị thương nắm chặt lấy tay cô.
Vốn dĩ Hạ Tinh Thần đang hãi hùng khiếp vía, đã vậy còn bị anh chạm vào nên cũng bị dọa sợ nhảy dựng lên.
Anh hơi dùng sức, thế là cả người cô lập tức bị kéo đứng dậy.
Cô khẽ “A” lên một tiếng, thiếu chút nữa là bổ nhào vào người anh, đè lên miệng vết thương của anh. Bị làm cho kinh hãi, một tay trống không kia của cô vội vàng chống ở bên người anh, chống đỡ trọng lượng của chính mình.
“Anh làm như vậy rất nguy hiểm đó!” Trong lòng cô lo lắng, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, trừng mắt lên nhìn anh một cái với vẻ trách móc.
Bạch Dạ Kình dùng ánh mắt nóng rực nhìn cô chằm chằm: “Cô có chắc chắn đây là phương pháp hạ sốt mà Phó Dật Trần dạy cô không?”
“Đúng vậy.” Cô thành thật gật đầu. Tư thế của hai người lúc này là cô ở trên, anh ở dưới, hai người đã áp sát nhau rất gần. Cả mùi thuốc súng lẫn mùi dược liệu trên người anh đều có thể ngửi thấy một cách rõ ràng.
Cô chỉ cảm thấy tim mình đang đập mỗi lúc một nhanh hơn một cách khó hiểu, giống như có thể nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào vậy.
Anh nheo mắt lại: “Vì cớ gì mà tôi lại cảm thấy nhiệt độ không hề hạ đi dù chỉ một chút mà ngược lại phát sốt càng lúc càng nghiêm trọng hơn thế hả?”
Hạ Tinh Thần đờ người ra.
Chẳng những anh cảm thấy cơn sốt càng ngày càng nghiêm trọng hơn mà còn… Ngay cả cô cũng cảm thấy cơ thể mình như đang nóng lên một cách không thể hiểu được!
“Ngài Tổng thống…” Cô liếm liếm môi dưới khô khốc nói: “Nếu như anh cứ kéo tôi như thế này thì có khả năng sẽ còn phát sốt cao hơn nữa đó…”
Không những vậy mà còn hơn thế nữa, chính mình cũng rất có khả năng sẽ bị lây bệnh.
Bình thường trai đơn gái chiếc làm chuyện như thế này có thể không nóng rực lên được sao?
Ánh mắt Bạch Dạ Kình nhìn vào cô thật lâu, ánh mắt ấy nóng bỏng, dáng vẻ cũng không thể phân biệt được rõ ràng. Cuối cùng, anh chậm rãi buông lỏng tay đang nắm lấy tay cô ra.
Hạ Tinh Thần vội vàng đứng phắt dậy, thở dốc một cách nặng nhọc, lau đi mồ hôi toát ra trên trán.
Đôi mắt cô nhìn anh đang ở trên giường có chút không được tự nhiên, cô vừa cúi đầu thu dọn đồ đạc vừa nói: “Cái kia… Anh chịu khó nghỉ ngơi một chút đi, một lúc nữa tôi sẽ quay lại đo nhiệt độ cơ thể cho anh.”
Anh chỉ “Ừ” một tiếng xem như câu trả lời sau đó nhắm mắt lại, cứ như thể bị cơn mỏi mệt tập kích bất ngờ, không bao lâu sau đã lại mê man.
Hạ Tinh Thần thu dọn xong các thứ rồi lại kéo chăn đắp lên cho anh một cách cẩn thận. Đưa mắt nhìn dáng vẻ mặt đỏ bừng bừng của anh, trong lòng cô xuất hiện nỗi lo lắng.
Đêm nay nhất định phải thức để canh cho anh, không được phép ngủ. Nhưng thực ra thì cô cũng không thể ngủ được.
Lo lắng.
Nhưng vì cớ gì mà mình lại lo lắng cho anh đến vậy, Hạ Tinh Thần không dám suy nghĩ sâu xa thêm nữa.
Vừa mới thu dọn xong thì Trì Vị Ương gọi điện thoại đến. Cô sợ làm ảnh hưởng đến anh nên đã che cái loa lại rồi chạy ra bên ngoài nghe điện thoại.
“Hạ Tinh Thần, cậu nói rõ cho tớ xem nào, rốt cuộc cậu đang làm cái quái gì thế.”
Trì Vị Ương ầm ĩ ở bên kia đầu dây: “Có phải cậu bị quỷ ám rồi hay không? Cố gắng nỗ lực lâu như thế chính là vì ngày hôm nay, vậy mà bây giờ cậu nói không thi là không thi thật. Cậu nói cho tớ nghe thử xem lý do của cậu chính đáng như thế nào!”
Hạ Tinh Thần bị càm ràm đến nỗi thần kinh căng thẳng tim đập thình thịch, da đầu tê dại. Đúng là nghĩ lại thì thật sự cũng rất đáng tiếc.
Có biết bao nhiêu người mơ ước tha thiết để được có công việc đó.
Bây giờ nghĩ lại bao nhiêu cố gắng của mình bấy lâu nay lại như nước chảy đổ ra sông ra biển hết như vậy nên thật sự vẫn hơi tiếc nuối.
“Thôi bỏ đi, chuyện đã đến nước này rồi, tớ… lại đi tìm công việc khác vậy.”
“Lý do!”
“…” Hạ Tinh Thần đưa mắt nhìn về căn phòng đang đóng chặt cửa nói: “Tớ có một người bạn… Anh ấy đột nhiên bị ốm, ốm rất nặng. Cho nên tớ phải đến đây để chăm sóc cho anh ấy.”
“Bạn? Là nam?”
“… Ừm.”
“Cái người ở chung với cậu kia á?”
“… Thật ra thì hai đứa mình thực sự không cũng tính là ở chung được, chỉ là do một vài lý do bất đắc dĩ nên mới phải ở cùng với nhau thôi. Nói một cách chính xác, thật ra hai đứa mình cũng không hề thân thiết gì.”
“Cũng không hề thân thiết gì mà cậu còn vì anh ta bị ốm đến cơ hội có công việc tốt như vậy cũng không cần! Hơn thế nữa, chẳng lẽ anh ta không có người thân gì à, sao lại phải phiền đến cái người “không thân thiết” là cậu đây đến chăm sóc?”
Những lời Trì Vị Ương nói kỳ thật cũng chính là vấn đề mà Hạ Tinh Thần cũng đang rất khó hiểu.
Những người giúp việc trong nhà và quản gia theo anh khoảng thời gian lâu nhất cũng đã mười năm rồi, vậy mà anh không chọn tin tưởng bọn họ mà lại chọn cô, một người cũng không tính là quá quen thuộc với anh…
Tại sao chứ?
Anh tin tưởng mình sao?
Chỉ có điều… loại cảm giác được tin tưởng này quả thật cũng không tệ lắm.
Hạ Tinh Thần bĩu môi: “Bây giờ dù có nói gì cũng đều vô dụng.”
“Quả thực là không có tác dụng nữa rồi. Vừa rồi lướt xuống dưới, trong danh sách cũng có cậu.”
Đúng như dự đoán.
Hơn thế nữa… cho dù cô có thật sự không lướt xuống dưới thì mấy ngày này còn phải bận chăm sóc cho anh, cô cũng không thể đi làm được. Ngược lại bây giờ đã bớt được một việc, không cần phải xin nghỉ phép nữa.
Bằng mọi cách Trì Vị Ương không thể nào hiểu nổi hành động của cô, nhưng cô ấy lại không có cách nào nói chuyện sâu hơn với cô. Chính vì vậy hai người tùy tiện nói vài câu rồi cúp điện thoại.
Hạ Tinh Thần đẩy cửa ra, đưa mắt nhìn vào trong phòng thì thấy anh vẫn còn đang ngủ, thế là thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới chuyển hướng đi tới phòng bếp.
Xem xem có thể làm chút gì đó để có thể bồi bổ cơ thể anh một chút.
Thật ra trong phòng bếp cái gì cũng có. Và tất cả đều là những nguyên liệu nấu ăn rất tươi ngon.
Hạ Tinh Thần cũng hơi đói bụng, thôi thì tùy tiện nấu cho mình một ít mì sợi để ăn chống đói trước đã. Sau đó vừa ăn vừa nghĩ xem có thể làm món gì cho anh.
Bây giờ anh đang bị thương nghiêm trọng như vậy nên chắc chắn là chỉ có thể ăn gì đó thanh đạm một chút.
Thế nhưng anh kén chọn như vậy, mà những món cô biết làm và có thể làm cũng chỉ là một vài món ăn gia đình, hơn nữa lại còn là những đồ ăn đơn giản và bình thường nhất, cũng không biết là anh có thể ăn quen được hay không nữa.
Hạ Tinh Thần nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định nấu cho anh một chén cháo gà. Nghĩ rằng chờ anh tỉnh lại mà lỡ có đói là có thể ăn bất cứ lúc nào.