Vốn dĩ trên mặt Bạch Dạ Kình vẫn giữ nụ cười tươi, nhưng khi nghe đến vấn đề này, ánh mắt lạnh lẽo trầm xuống, xẹt qua một tia âm trầm. Lãnh Phi bên cạnh, chú ý tới vẻ mặt của anh, lập tức ngăn đám phóng viên kia, đáp lại: “Các vị, chúng tôi rất hiểu tâm trạng hiện tại của mọi người, nhưng chúng tôi sẽ giải đáp ở cuộc họp báo tiếp theo. Hiện tại, ngài Tổng thống của chúng tôi còn có hành trình khác quan trọng hơn, các vị cũng nên đi thôi!”
“Nếu có thể ở giải thích rõ ràng trong cuộc họp báo, như vậy, tôi tin tưởng hiện tại ngài cũng có thể cho chúng tôi một lời giải thích thỏa đáng!” Phóng viên truyền thông không muốn cứ như vậy mà rời đi, ngược lại hùng hổ doạ người, tiếp tục đặt câu hỏi: “Lần này bị tuồn ra ngoài, ảnh chụp ngài lại rõ ràng như vậy, mà thân phận đối phương lại thần bí, có phải là đối phương cố ý làm như vậy hay không? Là kẻ địch chính trị của ngài sao? Nếu đối phương là cô Tống, có phải cô ấy có dụng ý gì hay không? Nếu không phải là cô Tống, như vậy bên cô Tống ngài dự định ăn nói như thế nào? Lễ đính hôn vẫn sẽ cử hành đúng hạn chứ?”
“Xin lỗi, hội trưởng hội quỹ vệ sinh đang đợi ngài Tổng Thống, mọi người phỏng vấn thì phỏng vấn, nhưng mong mọi người không làm chậm trễ hành trình của tổng thống, cho dù là trễ một phút đồng hồ cũng đều có khả năng chậm trễ việc lớn dân sinh!” Lãnh Phi ném lại một câu, khiến đám phóng viên lúng túng. Việc lớn dân sinh, đương nhiên không thể làm chậm trễ được.
Dù vậy, nhưng mà trong lòng mọi người vẫn có chút tiếc nuối. Dù sao, không chỉ bọn họ, trong lòng dân chúng cũng thắc mắc nôn nóng không thôi, chờ đợi một câu trả lời thỏa đáng, cũng là chờ đợi ngài Tổng Thống mà bọn họ kính yêu nhất, tín nhiệm nhất cho bọn họ một cái hình tượng tổng thống hoàn mỹ.
Bạch Dạ Kình cuối cùng cũng rời đi, xoay người khẽ gật đầu với các phóng viên, thân thiết phất phất tay. Cả quá trình, mặc dù không nói một tiếng nào, nhưng trước sau vẫn bình tĩnh thong dong, không nhanh không chậm, dường như hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng bởi bị những lời gièm phe này.
Cả ngày, Hạ Tinh Thần không nhận được bất kỳ cuộc điện thoại nào của anh.
Cô buộc bản thân không cần chú ý đến mấy tin tức này, nhưng cả ngày vẫn không tự giác được lướt lướt trên các trang web, đủ loại tin tức. Công ty truyền thông nào cũng đều tranh nhau đưa tin về chuyện này, thậm chí còn xuất hiện tin tức [Truy tìm thân phận của nữ chính trong sự kiện xe chấn]. Nhưng mà, toàn bộ đều là một vài lan man và tưởng tượng xa vời trống rỗng mà thôi, cũng không ra nội dung thực chất gì, càng không liên lụy đến cô.
Ngay cả đồng nghiệp ngày ngày sớm chiều ở chung với cô cũng nhìn không ra bất kỳ manh mối gì.
Như thế cũng không có gì lạ cả.
Ai mà ngờ được, cô có quan hệ với tổng thống chứ?
Thật vất vả mới đợi đến lúc tan làm, Hạ Tinh Thần định trở lại gian phòng nhỏ của mình. Phủ Tổng thống căn bản không thể đi được, trước đó lúc lướt mạng cô nhìn thấy phủ tổng thống đã bị các công ty truyền thông vây quanh chật như nêm cối, lúc này cô mà đi rõ ràng là chui đầu vô lưới, gây thêm phiền phức cho anh.
Hạ Tinh Thần lo lắng lúc này con trai mình bị tiết lộ. Lần trước Tống Duy Nhất căm hận bắt cóc cô, nếu lúc này phát hiện sự tồn tại của Đại Bạch, vậy thì sẽ càng bất lợi cho Bạch Dạ Kình, thậm chí, bất cứ lúc nào cũng sẽ nguy hiểm đến sự an toàn của con trai. Hạ Tinh Thần vừa nghĩ như vậy, vội vàng gọi điện thoại cho tài xế chuyên đưa đón Hạ Đại Bạch.
“Cô Hạ.”
“Chú Ngô, mấy ngày gần đây đừng cho Đại Bạch trở lại phủ, phiền chú trực tiếp đưa nó đến nơi ở của tôi!”
“Cô yên tâm, ông chủ đã sớm có sắp xếp. Hiện tại chúng tôi đang trên đường đến đó.”
Lúc này Hạ Tinh Thần mới thở phào nhẹ nhõm, tắt điện thoại. Cũng đúng Bạch Dạ Kình tâm tư luôn luôn kín đáo, chuyện cô có thể nghĩ đến, sao anh có thể không nghĩ đến được? Chỉ là… Không biết hiện tại anh có ổn không nữa.
Một người tự mình đối mặt với nhiều truyền thông và chỉ trích trên mạng như thủy triều, có phải anh sẽ sợ hãi, sẽ hoảng loạn giống như người thường không?
Hạ Tinh Thần rũ mắt nhìn di động trên tay, thở dài, bỏ điện thoại di động vào trong túi.
Phòng ở bị nhà thiết kế phá bỏ một mặt tường, đêm nay không thể ở. Hạ Tinh Thần đơn giản thu dọn vài thứ, lấy áo bông lúc trước mua cho Hạ Đại Bạch ra, mang đến nhà Trì Vị Ương. Mấy ngày nay, cũng chỉ có thể sống nhờ ở nhà cô ấy.
Buổi tối.
Hạ Tinh Thần vừa tắm rửa cho Hạ Đại Bạch xong, dụ dỗ nhóc con đi làm bài tập, cô và Trì Vị Ương cùng nhau ngồi trên sô pha xem TV. Trên TV, đều là những tin tức đó. Trì Vị Ương sợ cô xem xong sẽ phiền lòng, vừa muốn đổi kênh, nhưng mà, đổi tới đổi lui cũng trốn thoát không được.
Chỉ là tin tức cũng không có gì thú vị, nếu không phải tin tức xe chấn, thì cũng là nói đi nói lại chiến tích của anh trong khoảng thời gian tiền nhiệm này. Nhưng mà, sau màn ảnh, trước sau không có ai cả cũng không có bất kỳ lời đáp lại nào.
Hạ Tinh Thần nghiêng người dựa vào vai Trì Vị Ương. Trì Vị Ương cúi đầu, hai mắt nhìn cô: “Lo lắng sao?”
Cô không lên tiếng, không tỏ ý kiến.
Trì Vị Ương thở dài. Chính cái gọi là ở trên cao không thắng nổi lạnh lẽo, địa vị của đối phương quá cao, cũng không phải là một chuyện tốt. Có đôi khi, ngay cả muốn bày tỏ sự quan tâm, cũng là chuyện gian nan đến nhường nào. Nhưng mà, giữa những người dân bình thường, lại là một chuyện rất bình thường!
“Anh ấy có thể xử lý tốt chuyện này, cậu yên tâm đi. Tin tức này cũng không có nội dung thực chất gì, không cần xem.”
Trì Vị Ương vừa muốn tắt TV thì di động của Hạ Tinh Thần đột nhiên vang lên. Ban đêm, tiếng chuông đặc biệt rõ ràng. Hai người ngây người ra một chút, Hạ Tinh Thần nhìn Trì Vị Ương, sau đó, gần như lôi điện thoại từ trong túi ra.
Là điện thoại của anh sao? Lần đầu tiên cô cô mong chờ anh gọi điện cho cô như vậy. Cho dù không thể gặp mặt, không thể nói chuyện, chỉ cần tiếng hít thở thôi cũng mãn nguyện rồi!
Giờ phút này, bên kia.
Hai mẹ con Lý Linh và Hạ Tinh Không ghé vào trước máy tính, Hạ Tinh Không đọc nội dung tin tức, Lý Linh cẩn thận lắng nghe.
“Mẹ, nữ chính này không cần phải nói, chắc chắn là Hạ Tinh Thần!” Nhắc tới Hạ Tinh Thần, Hạ Tinh Không hận đến ngứa răng: “Hiện tại tất cả mọi người đều rất hứng thú với thân phận của Hạ Tinh Thần, nếu không chúng ta trực tiếp tiết lộ cô ta với truyền thông đi! Một khi thông tin của cô ta bị tiết lộ, con xem cô ta còn có thể dựa vào Tổng thống mà đắc ý tới lúc nào? Nói không chừng…”
Hạ Tinh Không thoáng ngừng lại, đáy mắt xẹt qua một tia tối tăm u ám: “Nói không chừng, lần này ngài Tổng thống sẽ bởi vì việc này mà bị buộc tội, như vậy, chúng ta có thể báo thù những ủy khuất mà gần đây chúng ta phải chịu đựng!”
Lý Linh hỏi: “Nhưng mà, chút việc như vậy có đủ làm lung lay ngài Tổng thống không? Nếu để cho ngài Tổng thống biết là chúng ta làm, chúng ta chắc chắn sẽ bị chỉnh thảm đấy!”
“Lẽ nào chúng ta cứ phải bấm bụng chịu đựng như vậy sao?” Hạ Tinh Không không cam lòng.