“Nếu tôi càng muốn trêu chọc em, khiêu khích em, thì một chút tình cảm trong lòng em đối với tôi có thể biến thành rất nhiều tình cảm hay không?”
Giọng nói của Bạch Dạ Kình trầm thấp như thở ra hơi. Khi nói chuyện, cánh môi mỏng nóng bỏng của anh cọ xát môi Hạ Tinh Thần làm cho nhịp tim của cô hoàn toàn hỗn loạn. Cô gần như bị mê hoặc, lập tức gật đầu, nhưng cô lại bắt lấy một chút lý trí cuối cùng, lắc đầu…
“Tôi sẽ không… Tôi không muốn yêu anh… Tôi không muốn yêu một người đàn ông thuộc về người phụ nữ khác!” Hạ Tinh Thần thấp giọng nói, vẻ mặt buồn bã.
Những lời này như nói cho anh nghe, càng giống như tự lẩm bẩm, nhắc nhở chính cô.
Thật ra, cô biết, mọi chuyện đều đã muộn!
Trong lòng cô đối với anh, từ lâu đã không còn là một chút tình cảm, mà là rất nhiều tình cảm… Nhiều đến mức khiến cô hoảng hốt, nhiều đến nỗi sắp tràn ra ngoài. Cô rất sợ những tình cảm này sẽ không thể thu hồi, sẽ khiến cô không thể tự kiềm chế, sẽ biến thành yêu sâu đậm, hoặc là đã thay đổi từ lâu… Nên mới vội vàng muốn cách xa anh.
“Vậy tôi càng muốn xem thử!”
Bạch Dạ Kình nói xong, môi của Hạ Tinh Thần bị anh giữ lấy. Nụ hôn của anh vừa cuồng vọng vừa nóng bỏng, Hạ Tinh Thần cảm thấy cô sắp không tìm thấy phương hướng đông, tây, nam, bắc nữa. Người đàn ông này không nên như vậy! Anh không nên trong lúc muốn đính hôn với người phụ nữ khác, còn ích kỷ đến mê hoặc cô, kéo cô rơi vào vực sâu thống khổ.
Ngón tay thon dài đâm vào lòng bàn tay, một chút đau đó cộng với nỗi đau trong tim khiến cô tỉnh táo hơn. Môi cô khẽ mở, cắn môi anh đầy tức giận.
Bạch Dạ Kình đau đớn, lui về phía sau nhìn cô, lông mày anh nhướng cao tỏ vẻ có chút không vui.
Hốc mắt của cô phiếm hồng.
“Anh xem tôi là cái gì?” Lúc Hạ Tinh Thần nói chuyện, giọng nói khẽ run, là tức giận: “Trước kia dùng tiền mua tôi, bây giờ đùa giỡn tôi rất vui đúng không?”
Anh mím chặt môi, không nói gì.
Hạ Tinh Thần cười nhạo, đôi mắt ngấn nước: “Đúng, anh từng tốn một số tiền lớn mua người không hề biết gì như tôi, tôi không những ngốc nghếch sinh đứa trẻ cho anh, còn không biết xấu hổ yêu anh. Cho dù biết rõ anh muốn đính hôn, kết hôn với người phụ nữ khác, tôi vẫn bị anh mê hoặc, bị anh mê hoặc đến chết mê chết mệt. Kết quả như vậy có thể thỏa mãn cảm giác thành tựu của anh, hay có thể thỏa mãn tính chiếm hữu của anh hay không? Nhưng mà, anh biết không, anh như vậy thực sự rất ích kỷ!”
“Tôi cũng là con người, trái tim của tôi cũng làm bằng thịt giống như anh, sẽ biết đau, sẽ bị tổn thương, sẽ cảm thấy đau khổ… Cho nên, tôi cầu xin anh, niệm tình tôi đã sinh Đại Bạch cho anh, tôn trọng lập trường và cảm nhận của tôi một chút, thả tôi đi… Tôi chơi với anh không nổi…”
Những lời khẩn cầu của Hạ Tinh Thần khiến ngực anh đau đớn. Nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt nhỏ đó càng khiến Bạch Dạ Kình thương tiếc. Nhưng mà, càng như thế, anh càng không muốn buông tay. Có cô ở đây, anh từng cảm thấy an tâm, thỏa mãn, ấm áp. Cô không ở đây, anh sẽ cảm thấy trong lòng trống rỗng, loại cảm giác đó khó mà hình dung được, vô cùng khó chịu…
Ngón tay dài của Bạch Dạ Kình giữ lấy cằm của cô, nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên, chăm chú nhìn cô đầy lưu luyến: “Khiến em chết mê chết mệt vì tôi, mà không phải chỉ có đau lòng và tình cảm, đúng là khiến tôi rất có cảm giác thành tựu. Cho nên… Em nói xem, sao tôi có thể buông tay?”
“...” Hạ Tinh Thần tức giận đến nỗi không biết nên trút giận như thế nào, chỉ có thể nắm chặt tay đấm anh. Người đàn ông này đúng xấu xa! Anh vốn dĩ không nghe những điều cô nói!
Bạch Dạ Kình cũng không ngăn cản cô, để cho cô náo loạn trên người anh. Sau cùng, anh ôm chặt cô cùng với thảm lông, cằm đặt trên đỉnh đầu cô: “Hạ Tinh Thần, em còn lộn xộn nữa khiến tôi bộc phát thú tính, hậu quả em tự gánh chịu!”
Giọng nói của người đàn ông khàn khàn, trầm thấp, gợi cảm, được bao phủ bởi một lớp ám muội khiến người khác sợ hãi.
Cơ thể của Hạ Tinh Thần đang giãy dụa chợt dừng lại, cách áo ngủ và thảm lông vẫn có thể cảm nhận được phản ứng mãnh liệt của cơ thể anh. Hạ Tinh Thần cắn môi, tức giận đỏ cả mắt, trợn mắt nhìn anh: “Anh là đồ lưu manh! Tối nay, sai lầm lớn nhất của tôi chính là trở lại đây với anh!”
Cái gì mà hiểu rõ tâm tư của anh? Bây giờ cô phát hiện, mục đích của anh vốn không phải làm rõ tâm tư của anh, mà là làm rối loạn tâm tư của cô!
Hạ Tinh Thần tức giận, nhảy xuống khỏi đùi anh, đứng dậy chạy khỏi vườn hoa, đi về phòng. Bên ngoài, ánh trăng lạnh lẽo, bên trong, ánh đèn lộng lẫy, còn có người giúp việc lui tới vội vàng dọn dẹp lần cuối.
Bạch Dạ Kình liếc nhìn bóng dáng cô, anh không nóng vội, thản nhiên nhấp một ngụm trà, rồi mới bước theo. Đôi chân dài của anh dễ dàng đuổi kịp cô ở cầu thang.
Hạ Tinh Thần kêu lên một tiếng, muốn chạy, nhưng eo cô đã bị người đàn ông ôm chặt. Nháy mắt sau đó, cơ thể của cô bị lật lại, ép trên lan can cầu thang. Hơi thở của người đàn ông đến gần, Hạ Tinh Thần thở gấp, lông mi khẽ run, mở mắt nhìn anh. Trong ánh mắt của Bạch Dạ Kình có thứ gì đó rất nóng đến mức có thể hòa tan người khác, đó là tình cảm triền miên và sâu đậm khiến người khác đỏ mặt tía tai.
Hạ Tinh Thần bị anh nhìn có chút không thể chịu đựng được.
“Anh tránh ra một chút…” Cô đẩy anh ra. Đây là sảnh lớn, nhóm người giúp việc đều đang đi qua đi lại. Cô căn bản không ngờ đến, Bạch Dạ Kình dám ngăn cô lại ở chỗ này.
Bạch Dạ Kình không lui ra, thay vào đó, hai tay anh chống trên lan can hai bên sườn cô, sau đó phân phó: “Tất cả các người đều lui xuống trước đi!”
Trong lòng mỗi người giúp việc đều hiểu rõ, không dám nhìn, bây giờ, nghe anh phân phó, nhanh chóng rời khỏi.
“Anh muốn làm gì?” Hạ Tinh Thần thấp giọng hỏi anh, cô cảm thấy hơi tức giận. Người giúp việc vừa đi, cô càng cảm thấy nguy hiểm, lông mi rũ xuống, nhìn mặt đất. Cơ thể cô cứng đờ, dựa vào lan can trên cầu thang.
Bạch Dạ Kình chợt nói: “Tôi sẽ không đính hôn với cô ta.”
Hạ Tinh Thần sửng sốt, không biết những gì cô nghe được là thật hay giả, cô bỗng nhiên ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Bạch Dạ Kình. Anh nhướng mày: “Không nghe rõ?”
“...Ừm” Hạ Tinh Thần gật đầu, cảm thấy không thể tin được. Anh vừa mới nói là… Sẽ không đính hôn với Tống Duy Nhất? Cô không có nghe lầm đúng không?
Bạch Dạ Kình từ từ cúi người xuống, đến bên tai cô. Hơi thở nóng rực của người đàn ông khiến lông mi của Hạ Tinh Thần run mạnh. Cô vốn nghĩ rằng anh sẽ nói gì đó lần nữa, nhưng, nháy mắt sau đó, chiếc lưỡi ướt nóng của anh chợt ngậm lấy vành tai trắng nõn của cô.
Hơi thở của Hạ Tinh Thần càng nặng nề, cả người mềm nhũn. Bạch Dạ Kình ôm cô lại, giúp cô đứng vững. Mười ngón tay cứng đờ của cô đè trên đầu vai của anh, cả mặt đều đỏ lên, miễn cưỡng giữ lấy một chút lý trí muốn đẩy anh ra, nhưng mà, sao có thể đẩy ra?
Bạch Dạ Kình hôn từ vành tai cô, lướt qua khuôn mặt, rồi đến chóp mũi, cuối cùng từ từ đặt xuống trên môi cô. Cả người cô đều mềm nhũn.
“Tôi sẽ không đính hôn với cô ta…” Anh hôn môi cô, thì thầm trên môi cô: “Hạ Tình Thần, em phải nhớ kỹ lời này!”