"Con không phải đi tìm một người phụ nữ."
"Thế con đang tìm cái gì?"
“Người đàn ông!” Cậu bé nói, quả nhiên bắt đầu tìm kiếm những người đàn ông trên mạng. Trên miệng vẫn lẩm bẩm: "Ừm, Tiểu Bạch, người này trông cũng không tồi, phải không? Trông cũng đẹp."
"Người này cũng không tệ chút nào, mà cao quá, có một mét chín mươi thôi, nhưng vẫn còn cao hơn Tiểu Bạch."
"Hừ, người này thì không đẹp bằng Tiểu Bạch, người này cũng không được, bỏ qua!"
Bạch Dạ Kình ngồi bên cạnh, mặt đen như cục than. Anh không thể bình tĩnh được nữa, bỏ mặc chuyện riêng của mình, nhanh chóng nhấc Hạ Đại Bạch ra khỏi ghế. Anh nhìn cậu bé chằm chằm: "Hiện tại con đang tìm đàn ông cho ba sao?"
"Nếu bây giờ không tìm thì lúc nào mới tìm? Nếu không tìm thì muộn mất."
Khóe môi ai đó giật giật vài cái. Làm sao đây? Bây giờ anh chỉ muốn đánh vào mông thằng nhóc vài phát.
"Ba có biết Đại Bảo của chúng ta bao nhiêu tuổi rồi không? Hai mươi ba tuổi, chuẩn bị hai mươi tư tuổi rồi, bây giờ đang là là độ tuổi đẹp nhất. Mẹ nuôi nói rằng không thể trì hoãn thêm nữa. Bây giờ giúp mẹ tìm bạn trai, yêu vài ba năm, vừa hay đến hai sáu hai mươi bảy tuổi, kết hôn là vừa! "
"Vậy... Con đang xem mắt hộ mẹ sao?"
"Đúng vậy, ba đã tìm mẹ kế cho con rồi, con không có lý do gì mà không tìm ba dượng!"
Hạ Đại Bạch vừa nói xong, thân thể anh như bị tách rời ra. Anh giơ tay đánh một cái vào cái mông nhỏ. Hạ Đại Bạch bị đánh và hét lên: "Ư ư, Tiểu Bạch, tại sao ba lại đánh con!"
"Ai bảo con nhiều chuyện chứ? Chuyện của người lớn trẻ con quan tâm làm gì!"
"Con muốn quan tâm mà! Con muốn ba dượng!"
“Bốp” Lại đánh thêm cái nữa. Hạ Đại Bạch hét lên: "Con phải nói với Đại Bảo là ba đánh con. Ngày mai con sẽ mách với Đại Bảo!"
Bạch Dạ Kình thực sự không muốn đánh cậu bé, chỉ là muốn dạy dỗ một tí thôi, vậy nên anh đánh hai cái rồi thả cậu bé ra. Sau đó, khuôn mặt anh trở nên lạnh lùng, anh gấp máy tính lại “cạch” một tiếng và đặt nó lên vị trí cao.
Hạ Đại Bạch nhảy lên với lấy nó, anh hừ một tiếng: "Về sau đừng có hòng động vào máy tính!"
Đúng, tuyệt đối không thể để thằng nhóc này động vào máy tính nữa!
“Tiểu Bạch, ba đúng là đồ đáng ghét!” Hạ Đại Bạch nhảy lên mấy lần đều không lấy được, mồ hôi vã ra, cuối cùng đành phải than thở.
“Vậy thì con chính là tên nhóc đáng ghét!” Bạch Dạ Kình hoàn toàn không có động tĩnh gì nữa, cũng không thèm nhìn cậu bé một cái.
“Hừ!” Hạ Đại Bạch cuối cùng đành phải ngượng ngùng đi ra ngoài, vừa lẩm bẩm nói: “Không đụng thì không đụng, về sau tìm Đại Bảo mượn máy tính là được chứ gì. "
"..." Bạch Dạ Kình muốn tóm thằng nhóc này đánh cho hai cái nữa. Rõ ràng là có ba rồi, còn muốn ba dượng gì nữa?
Anh lại rời khỏi phòng làm việc, đã hơn mười hai giờ đêm. Tắt máy tính và về phòng.
Hạ Đại Bạch ngủ bên cạnh cô, lúc này đã ngủ say rồi. Cuộn tròn như một kẻ bám đuôi nhỏ, cả người cuộn tròn, tựa đầu tròn vo vào vai cô. Đứng ở cửa, Bạch Dạ Kình nhìn cảnh tượng một lớn một nhỏ đang ngủ ôm nhau trên giường, chỉ cảm thấy ấm áp trong lòng không gì tả nổi. Anh chưa bao giờ nghĩ có ngày anh lại tham lam sự ấm áp này đến như vậy.
Vừa nghĩ đến chuyện Hạ Đại Bạch muốn cô đi xem mắt, sắc mặt lại trùng xuống. Nghĩ lại, về sau có thể có một người đàn ông khác ôm cô và Hạ Đại Bạch vào lòng, sắc mặt anh càng u ám hơn.
Sắc mặt lạnh lùng, bước đến vài bước, mở chăn ra rồi nằm ngủ bên cạnh cô. Cánh tay dài, luồn xuống dưới cổ cô, ôm cô và đứa trẻ vào lòng.
Cô vẫn chưa tỉnh lại.
Hạ Đại Bạch bị tiếng ồn làm cho tỉnh giấc. Ngẩng đầu lên, cau mày nhìn anh: "Tiểu Bạch, sao ba lại tới đây ngủ?"
“Ngủ đi.” Anh thấp giọng nói, ấn đầu cậu bé về chỗ cũ.
"Ba còn dựa vào Đại Bảo..."
“… Bớt lải nhải đi.” Bạch Dạ Kình kéo chăn, quấn chặt lấy một lớn một nhỏ ở bên cạnh. Lông mi của Hạ Tinh Thần khẽ rung rung, nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm im, hai tay nắm lấy nhẹ nhàng đặt trên bụng. Bạch Dạ Kình cúi đầu nhìn cô, tay còn lại đặt ở sau đầu mình. Anh nhắm mắt buộc mình không để ý đến mùi sữa tắm tỏa ra từ cơ thể cô và sự cám dỗ vô hình. Lúc đang định tắt đèn trên đầu giường, điện thoại di động trên đầu giường đột nhiên rung lên. Đó là điện thoại di động của cô đang đổ chuông.
Bạch Dạ Kình vươn tay cầm lấy điện thoại. Có tin nhắn gửi đến. Hơn nữa, là Hứa Nham gửi tin nhắn đến. Muộn như vậy rồi, anh ta gửi tin nhắn làm gì chứ? Bạch Dạ Kình do dự, ngón tay lướt mở màn hình, chạm vào tin nhắn.
"Tinh Thần, anh biết bây giờ chắc hẳn em đã ngủ rồi, nhưng anh nằm trên giường trằn trọc trở mình mà vẫn không ngủ được. Anh muốn nói lời xin lỗi em về chuyện tối nay, anh xin lỗi, nếu không phải tại anh, em sẽ không phải chịu oan ức như tối nay. Nhưng mà, anh không hối hận khi hủy bỏ hôn ước với Tinh Không, ngược lại anh cảm thấy bây giờ cả người rất thoải mái và có cảm giác con đường yêu em như mới chỉ bắt đầu. Chuyện khác anh không dám chắc, nhưng ít nhất so với tổng thống mà nói anh có thể đảm bảo với em, sẽ cho em một cuộc hôn nhân đẹp đẽ nhất. Cho dù là Đại Bạch, anh cũng sẽ coi như con của mình đối xử thật tốt với nó. Tinh Thần, em hãy suy nghĩ kĩ đi, để chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?"
Bạch Dạ Kình đọc xong từng chữ một, sắc mặt đen lại, liếc nhìn Hạ Tinh Thần- người đang nằm bên cạnh anh ngủ rất yên bình. Chẳng trách trí nhớ của cô không được tốt, xung quanh có nhiều ruồi muỗi vây quanh như vậy, phân tán tâm trí cô.
Anh không hề do dự xóa luôn tin nhắn đó. Sau đó, lúc anh định tắt máy và đi ngủ, lại vô tình trượt ngón tay vào nhật ký cuộc gọi, không có ý định xem, nhưng sau khi nhìn lướt qua, anh thấy dòng chữ "chồng tương lai". Sắc mặt của anh càng tối sầm lại, toàn thân lạnh như băng, không nghĩ nhiều nữa mà bấm vào. Anh đang muốn xem người mà cô gọi là "chồng tương lai" rốt cuộc là ai.
Một dãy số quen thuộc hiện ra đập vào mắt anh, làm anh rất kinh ngạc. Đây là chuyện ngoài ý muốn, hoàn toàn không ngờ đến. Sau đó sự lạnh lùng trên mặt anh dần dần tan biến, lông mày đang nhíu lại cũng dần giãn ra. Sau đó... Một nụ cười nhàn nhạt xuất hiện trên khuôn mặt của anh tuấn. Nụ cười ấy càng ngày càng sâu...
Ngay cả đôi mắt cũng có ý cười. Đôi mắt như sao rạng ngời.
Một lúc lâu sau, anh đặt điện thoại xuống, lại nhìn Hạ Tinh Thần, ánh mắt dịu dàng hơn. Anh lại nằm xuống, sắc mặt tỉnh bơ ôm cô chặt hơn. Hạ Đại Bạch dựa vào bọn họ, cánh tay nhỏ bé ôm chặt lấy cô, như thể sợ có người giật mất.
Nhìn thấy vậy anh không khỏi nhếch môi. Cảnh tượng này đẹp vô cùng.