“Bộ trưởng Bạch, thật sự là Dạ Việt!” Bạch Lang ngồi thẳng người, bộ dạng giống như gặp phải địch lớn.
Bạch Diệp Minh nắm chặt túi trong tay, cả người phòng bị.
Giao thông ở đây kiểm soát rất nghiêm ngặt, nhưng chiếc xe này lại như ở chốn không người, ngoài anh ta ra thì còn ai dám ngạo mạn như vậy? Vào ngày anh ta mới nhập cảnh, người của cô đã mất dấu vết khi theo dõi anh ta ở sân bay, vì thế đến tận bây giờ bọn họ chưa từng đối đầu trực diện với nhau. Cho nên, bây giờ anh ta đột nhiên xuất hiện ở đây khiến cô ấy không hiểu được ý đồ của anh ta.
“Bộ trưởng, tối nay có nhiều nhân sĩ quan trọng trong chính giới như vậy, không phải anh ta tới để ám sát ai đó chứ? Có phải chúng ta nên cử thêm thuộc hạ tới không?” Bạch Lang một tay nắm chặt vô lăng, tay kia đã lên đạn cho súng.
“Trước tiên đi theo anh ta, xem tình hình rõ ràng rồi nói tiếp. Đừng theo gần quá, tránh bứt dây động rừng!”
“Vâng.”
Trên đường đi, đoàn xe của Dạ Việt lái xe không vội không vàng, bọn họ ở phía sau cũng không nhanh không chậm đi theo. Trong đêm thanh tĩnh như vậy, không biết đã qua bao lâu, đoàn xe chống đạn phía trước đột nhiên đạp phanh, sau một tiếng ‘két’ đinh tai vang lên thì chiếc xe đã dừng lại.
Bạch Diệp Minh cau mày, toàn bộ tế bào trong người đã nở hết ra.
Bạch Lang đạp gấp phanh, dừng xe lại cách đó khoảng trăm mét, tay cầm khẩu súng đã rịn ra một tầng mồ hôi. Đáng chết! Nhất định là Dạ Việt phát hiện rồi! Dựa vào năng lực trinh sát của anh ta, có thể đi theo đến bây giờ đã là điều kỳ diệu rồi!
Đang suy nghĩ thì cánh cửa của chiếc xe cuối cùng phía trước đã bị người mở ra. Người đàn ông cao bước ra khỏi xe.
Người đàn ông này ngay cả trong bóng tối vẫn bắt mắt như mọi khi. Thân hình vững chắc, mặc một chiếc áo khoác gió màu đen, giản dị và lạnh lùng. Những người đi theo anh ta đều là những người đàn ông to khỏe, vẻ mặt lạnh đến thấu xương, khiến người qua đường sợ hãi rút lui.
Thủ lĩnh này là người nắm giữ sức mạnh quân sự khiến một số quốc gia cũng phải nể sợ, luôn là người kín tiếng và bí ẩn. Đêm nay lại xuất hiện một tùy tiện ở đây, Bạch Minh Diệp không thể không hoài nghi anh ta cố tình như vậy.
Vốn tưởng rằng anh ta đã phát hiện ra bọn họ, thậm chí Bạch Minh Diệp còn sẵn sàng chiến đấu với anh ta. Tuy nhiên, sau khi xuống xe, anh ta không hề nhìn về phía họ, chỉ là không nhanh không chậm châm một điếu thuốc, đứng đó, những ngón tay xinh đẹp mảnh khảnh gõ vào thân xe, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, giống như đang đợi ai đó.
Càng an tĩnh càng khiến cho lòng người bồn chồn.
Người đàn ông này, quá nguy hiểm...
Bạch Lang căng thẳng đợi một phút sau, thấy đối phương không có động tĩnh, nhất thời không hiểu được rốt cuộc đối phương đang muốn gì, hơi thở đã hóa cứng rồi.
“Bộ trưởng, anh ta... hình như đang đợi người.”
Bạch Minh Diệp cũng phát hiện rồi. Sự thật là anh ta đang đợi người, hơn nữa...
“Anh ta đang đợi tôi.” Cô ấy nói.
Bạch Lang lộ vẻ khiếp sợ quay lại nhìn cô ấy. Bạch Minh Diệp bỏ túi xách xuống, đẩy cửa xe ra muốn đi xuống.
“Bộ trưởng!” Bạch Lang lo lắng gọi một câu, sắc mặt nghiêm trọng: “Anh ta hận cô thấu xương, cô xuống như vậy, giống như đi vào hang cọp vậy.”
“Món nợ giữa chúng tôi, sớm muộn gì cũng phải tính.” Bạch Diệp Minh thật sự muốn mở cửa. Một người giống như Dạ Việt, rất khó giao ra lòng tin, nhưng... sau khi giao cho cô ấy, còn bị cô phản bội một cách triệt để. Lần này Dạ Việt mới xuất hiện, có thể coi là đã giữ mạng sống vài năm của cô ấy.
Bạch Lang còn muốn nói nhưng Bạch Minh Diệp đã kiên quyết đẩy cửa xuống xe, Cô mặc một chiếc váy đỏ, đứng trong đêm, giống như đóa hoa anh túc nở rộ, vẻ đẹp có một không hai. Tuy nhiên, anh túc cũng có độc.
Cô tao nhã từng bước đi về phía người đàn ông, đôi giày cao gót đạp trên nền đất phát ra tiếng giòn dứt khoát. Ở trong bầu không khí yên tĩnh như vậy, nghe giống như tiếng tim đang đập.
Những người xung quanh Dạ Việt cũng chỉ lẳng lặng đứng chắp tay ra phía sau họ, giống hệt như chủ nhân của bọn họ, bọn họ chưa từng nhìn cô ấy, khi khoảng cách chưa đầy mười mét, Bạch Minh Diệp đã thận trọng dừng lại. Dạ Việt dập tàn thuốc, đầu ngón tay búng, tàn thuốc chính xác rơi vào thùng rác bên đường.
“Bộ trưởng Bạch, đã lâu không gặp.”
Giọng trầm của người đàn ông rất hay, nhưng lại rất lạnh lùng, lạnh như tảng băng ngàn năm. Lúc này anh ta mới ngẩng đầu lên và nhìn Bạch Minh Diệp. trong cái nhìn đó, lạnh và sâu, không có bất kỳ nhiệt độ hay cảm xúc nào.
Tuy nhiên, Bạch Minh Diệp biết rằng người đàn ông này, ẩn dưới đôi mắt của anh ta, là mối hận thù sâu nặng khắc vào xương cốt đối với cô ấy.
“Tôi cứ nghĩ chúng ta sẽ gặp nhau vào ngày anh nhập cảnh xuống máy bay, nhưng không ngờ lại đợi đến tận bây giờ.” Bạch Minh Diệp cố gắng bình tĩnh bản thân đối mặt với anh ta. Đã bao nhiêu năm không gặp rồi? Khi đó cô chỉ là một cô gái mười tám tuổi, trước mặt anh luôn là bộ dáng vĩnh viễn không màng sự đời, khiến anh ta đau lòng nâng trong lòng bàn tay, Dạ Việt lúc đó cũng không thâm sâu khó lường, nguy hiểm như bây giờ. Lúc đó anh ta vẫn có tình cảm, vẫn có điểm yếu.
Bọn họ của hiện tại, đều đã trưởng thành rồi, đều là... không phải bọn họ của quá khứ nữa rồi...
“Kéo dài đến tận bây giờ mới gặp, quả thật có hơi đáng tiếc.” Dạ Việt nâng mắt lên nhìn cô ấy: “Vẫn định giống như trước cách xa tôi như vậy để nói chuyện?”
Bạch Minh Diệp không động đậy, phía sau, Bạch Lang đã xuống xe, căng thẳng nói: “Bộ trưởng, đừng đến gần bọn họ!”
Bạch Lang vừa dứt lời, loạt tiếng “xoạt xoạt xoạt’ vang lên, một loạt súng tiểu liên được giơ lên ngắm chuẩn về phía Bạch Lang. Bạch Lang cũng rút súng của mình ra, nhưng mà khẩu súng này làm sao có thể đối kháng với bọn họ? Chỉ cần bản thân manh động, tất nhiên sẽ bị bắn thành tổ ong.
“Bạch Lang, anh lùi vào trong xe!” Bạch Minh Diệp lạnh lùng ra lệnh.
“Bộ trưởng!”
“Lời tôi nói, anh cũng không nghe sao?” Sắc mặt Bạch Minh Diệp càng lạnh hơn.
Bạch Lang cắn răng, lúc này mới bất đắc dĩ thu súng, lùi vào trong xe chống đạn.
Dạ Việt rất có kiên trì, ở khoảng cách không xa không gần mà thong dong nhìn cô ấy. Bạch Minh Diệp hít sâu một hơi, nhấc gấu váy lên, đạp lên giày cao gót mà tiến đến. Nếu như Việt Dạ thật sự muốn mạng của cô, thì anh ta đã không đợi đến bây giờ.
Bạch Minh Diệp tiến lại gần, mới nhận ra rằng Dạ Việt của ngày nay càng kiêu ngạo và hống hách hơn trước. Giống như một con sư tử hoang dã, ngay cả đôi mắt cũng nguy hiểm.
Khi cô đến gần, anh đột nhiên vươn cánh tay dài ra dứt khoát ôm cô vào lòng. Hơi lạnh tỏa ra từ cơ thể khiến Bạch Minh Diệp không dám nhúc nhích, chỉ bình tĩnh ngẩng đầu nhìn anh ta, giống như đang tìm kiếm mục đích của anh ta.
“Đã nhiều năm không gặp, em có biết tôi nhớ em nhiều như thế nào không?” Anh ta thấp giọng nói, giọng nói đó rơi vào tai cô ấy rõ ràng mập mờ không rõ, nhưng lại khiến cô ấy bất giác rùng mình.
Bởi vì từ "nhớ" kia chỉ đơn giản là bật ra từ hàm răng của anh ta. Quả nhiên, ngay sau đó, anh ta dùng lực, lòng bàn tay to lớn bóp chặt cổ mảnh khảnh của cô ấy, ấn mạnh cô vào thân xe lạnh lẽo phía sau anh ta.