Sau khi bữa tiệc kết thúc, ngài Tổng thống rời đi đầu tiên.
Hạ Tinh Thần đứng trên bậc thềm bằng đá cẩm thạch của Bộ Ngoại giao và chứng kiến Hạ Tinh Không như một con công kiêu hãnh bước lên xe của Hứa Nham dưới ánh mắt ghen tị của các thành viên khác.
Trì Vị Ương nghiến răng nghiến lợi ở bên cạnh, có đủ loại cơn giận dữ tràn ngập trong lòng.
Hạ Tinh Thần chỉ nhìn từ xa, thực ra thì có gì tốt đẹp để bình luận chứ? Người đề nghị chia tay với Hứa Nham lúc đó cũng chính là mình, hơn nữa, người có bầu cũng chính là mình…
Dù rằng đã nghĩ như vậy, nhưng lòng vẫn có chút trống trải và lạnh lẽo.
Khi bắt taxi và quay trở lại ngôi nhà kiểu tây thì trời đã về khuya.
Hơn mười một giờ, lúc này Hạ Đại Bạch và đám người hầu đã đi vào giấc ngủ. Ngôi nhà rộng lớn trở nên vô cùng yên tĩnh.
Cô đặt túi xách lên ghế sofa và lẻn vào bếp.
Hôm nay rất bận rộn, bận đến mức không kịp ăn bữa tối. Hạ Tinh Thần lục tung phòng bếp một lượt, tủ lạnh chứa đầy nguyên liệu nấu nướng cao cấp, dùng nó để lấp đầy dạ dày vào lúc đã muộn như thế này thì hơi bạo lực. Hơn nữa, nói thật thì cô vẫn chưa quen với việc ăn những thứ này.
Những người dân đầu húi cua thực sự không thể so sánh với Tổng thống ngồi trên cao vút!
Cuối cùng, cô lấy ra một gói sủi cảo ném trong góc tủ lạnh mà không có ai dòm ngó đến. Cái này là cô và Hạ Đại Bạch đã cùng nhau gói vào hai ngày trước.
Trước đây thứ mà cô và Hạ Đại Bạch thích nhất chính là sủi cảo, rảnh rỗi thì sẽ gói bánh. Nhưng bây giờ, những thứ trước đây cô cho là đặc biệt quý giá, thì lại là thứ không thể đặt lên bàn trong cái gia đình này. Hạ Tinh Thần bật bếp, đun sôi nước rồi cẩn thận thả sủi cảo vào. Đảo một lúc lâu mới nêm gia vị và làm nước sốt.
Khoảng mười phút sau, cô vớt sủi cảo ra khỏi nồi.
"Thơm quá..." Hạ Tinh Thần vớt tất cả cái sủi cảo vào trong trong bát, rồi ngửi thử. Đột nhiên chỉ cảm thấy đói hơn.
Cô cũng không đến nhà ăn, mà trốn trong bếp ăn thử một cái. Cô đói đến mức nuốt luôn xuống, nóng đến mức chân nhảy loạn xạ, miệng há ra, tay không ngừng quạt, miệng lẩm bẩm: "Nóng quá! Nóng quá!"
Khoảnh khắc tiếp theo...
Có ai đó đã đứng ở cửa bếp đột nhiên lọt vào tầm mắt của cô, cũng không biết là đã đứng bao lâu rồi, cô sửng sốt lập tức dừng lại động tác. Ngay sau đó, một nửa chiếc sủi cảo bị mắc kẹt trong cổ họng và suýt chút nữa là bị chết nghẹn.
“Khụ khụ khụ..." Cô giữ chặt vị trí trước ngực và ho khan. Khi nuốt xong nửa cái sủi cảo kia mới ngẩng đầu lên, khuôn mặt đỏ bừng vì bị nghẹn. Hơi oán hận nhìn vị ngài Tổng thống ở trước mặt: "Anh... sao lúc nào anh cũng giả thần giả quỷ đột ngột xuất hiện như vậy?"
Cô không ngờ anh lại xuất hiện ở chỗ này vào lúc nửa đêm. Hơn nữa, hình như anh còn về sớm hơn cô, lúc này đang khoác trên người một chiếc áo ngủ dài màu đen. Hừm... rất gợi cảm. Chỉ là anh vẫn lạnh lùng như cũ, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt hơn bao giờ hết.
Bạch Dạ Kình liếc cô một cái rồi đi vào trong bếp, không thèm để ý đến cô.
Hạ Tinh Thần thầm khinh thường chính mình, cũng buồn bực không nói gì nữa, thản nhiên nhai sủi cảo, nhưng cô không thể kìm được mà đảo đôi mắt về phía anh.
Cô nhìn thấy anh mở tủ lạnh, suy nghĩ một lúc, sau đó dường như anh không tìm thấy bất cứ thứ gì khiến mình vừa ý, lông mày đã nhíu chặt thành một đóa hoa.
Hạ Tinh Thần có thể nhìn ra được, hiển nhiên là Bạch Dạ Kình cũng giống như cô, nửa đêm đi tìm đồ ăn.
Cô nhếch môi ngập ngừng hỏi: "Có đói không?"
"..." Anh không thèm quan tâm, lấy một cái bánh khô trong tủ lạnh ra ăn. Nhưng, rõ ràng là anh rất kén ăn, cắn một miếng rồi cau mày, dường như rất khó nuốt.
Hạ Tinh Thần cảm thấy bộ dạng này của anh rất buồn cười.
Không ngờ một vị Tổng thống cao cao tại thượng lại có lúc đáng thương đến thế. Trong mắt người khác, chắc hẳn anh sẽ được phục vụ những món thịt cá lớn, món ăn và đồ uống ngon, đúng chứ?
Nhưng, cô tuyệt đối không dám cười trước mặt anh. Cười nhạo ngài Tổng thống, chẳng phải là tự mình tìm đường chết sao?
“Có cần tôi chia cho anh một ít sủi cảo không?” Hạ Tinh Thần ân cần hỏi lại.
“Không cần.” Bạch Dạ Kình chỉ đáp lại cô bằng hai chữ, không hề muốn nhận lấy lòng tốt này của cô.
Thật lạnh lùng!
Hạ Tinh Thần khịt mũi, khẽ lẩm bẩm: "Nếu không phải vì chuyện hôm nay, thì tôi không thèm quan tâm anh. Anh không ăn thì thôi.”
Cô nói xong thì lại hung hăng nhét thêm một cái sủi cảo vào miệng. Vừa thổi vừa cảm thán vô cùng khoa trương: “Thật ngon quá đi! Thơm quá đi! Ừm, vẫn là sủi cảo ngon hơn bánh lương khô.”
Cô còn cố ý tạo nên âm thanh chóp chép khi nhai bánh.
“Cô chưa từng học lễ nghĩa cơ bản à?” Ánh mắt của Bạch Dạ Kình tràn ngập tia lạnh lẽo, còn có vài phần chán ghét.
"Cái gì?"
"Ai cho phép cô phát ra âm thanh khi ăn uống?”
“Đúng nhỉ, ngài Tổng thống. Thế tôi ăn từ từ là được rồi.” Hạ Tinh Thần đáp trả một cách miễn cưỡng, nhưng cũng thực sự nhai chậm hơn.
Trong phủ Tổng thống, có rất nhiều yêu cầu về lễ nghĩa, đặc biệt là khi ở trước mặt anh.
Bạch Dạ Kình liếc nhìn cô vài cái, sau đó lại nhìn chiếc sủi cảo thơm phức, lông mày nhíu lại, trực tiếp cầm lấy bát trong tay cô.
“Này!” Hạ Tinh Thần hạ giọng quát.
Chỉ nhìn thấy anh lanh lẹ rút đôi đũa, không thèm nói năng gì mà gắp một chiếc sủi cảo nhét vào miệng.
Hạ Tinh Thần sững sờ nhìn anh: "Tổng thống, anh... không phải anh có chứng bệnh sạch sẽ sao?"
“Tùy tâm trạng.” Khi đói bụng thì anh cũng chỉ có thể cố gắng kìm nén thôi.
“Nhưng cái vừa rồi..." Hạ Tinh Thần dùng ngón tay mảnh mai chỉ vào cái sủi cảo trong miệng anh, mím môi, ngập ngừng không biết nên nói gì.
Anh nhíu mày: “Làm sao?”
"Cái đó, tôi đã cắn qua rồi..." Giọng điệu của Hạ Tinh Thần càng nói càng nhỏ hơn.
Sắc mặt của Bạch Dạ Kình đột nhiên trở nên u ám, ánh mắt vô cùng hung tợn nhìn chằm chằm cô, như thể muốn cắn chết cô.
Hạ Tinh Thần sợ tới mức chân mềm nhũn ra, vội vàng cung kính đưa tay lên bên môi anh, thì thào nói: "Anh nhổ ra đây...’’
Cô thật oan ức mà!
Rõ ràng không phải là cô ép anh ăn! Hơn nữa... cũng không cần phải bày ra cái bộ dạng đằng đằng sát khí chỉ vì ăn thứ mà cô đã cắn qua chứ! Cô cũng không phải thuốc độc!
Mấp máy bờ môi mỏng, Bạch Dạ Kình rất muốn phun cái sủi cảo vừa nhét trong miệng.
Nhưng...
Cụp mắt xuống thì nhìn thấy khuôn mặt đau khổ và phẫn uất của cô gần ngay trong tầm tay.
Hai người đứng rất gần, lòng bàn tay mềm mại của cô vừa vặn ở ngay dưới mũi anh, khiến anh có thể ngửi thấy một mùi thơm thanh mát. Thanh nhã, giống như vị của chanh leo, rất thơm ngát.
Bạch Dạ Kình không khỏi nghĩ đến những đêm của năm năm trước, khi đó, cơ thể cô cũng thơm như vậy...
Cô vừa tươi tắn vừa ngượng ngùng, khiến anh triền miên đòi hỏi.
Anh đã chọn cô trong số rất nhiều bức ảnh. Cứ nghĩ rằng, đó chỉ là những đêm tình vô cùng bình thường, sau này sẽ quên thôi.
Nhưng mà, cho tới bây giờ, anh vẫn còn nhớ rõ ràng mùi thơm trên cơ thể cô... thậm chí, rất khó quên...
“Ngài Tổng thống?” Hạ Tinh Thần không chờ anh kịp phản ứng lại mà lên tiếng gọi anh.
Anh rút ra khỏi dòng suy nghĩ, đôi mắt tối sầm lại. Liếc nhìn cô một cái, bỗng chốc, không những không nhổ cái bánh sủi cảo ra mà còn nuốt toàn bộ vào trong.
Hả?
Hạ Tinh Thần choáng váng. Sau đó, như thể nhận thức được điều gì đó, khuôn mặt của cô đột nhiên như phủ lên một tầng màu hồng nhạt.
Anh... thực sự đã nuốt xuống?
Cho nên, hai người bọn họ, như vậy... chẳng phải là nụ hôn gián tiếp sao?