Hoắc phu nhân - hay nói chính xác hơn là Tiêu Linh, nghe thấy tiếng động quay đầu nhìn con trai một cái:
“Sao vậy? Chẳng lẽ lúc đó con không khóc hả?”
Hoắc Duẫn Hạo vô cùng xấu hổ liếc nhìn Diệp Liên, thấy con bé nhe răng cười với mình thì đỏ mặt nói:
“Con… Chuyện đó là chuyện lúc còn rất nhỏ, làm sao con nhớ được? Liên Liên, em có nhớ không?”
Hoắc Duẫn Hạo quả thật rất ranh ma, chuyện này nếu không phải mẹ thường xuyên đề cập tới thì anh có thể nhớ được mới là lạ, mà em gái anh ngốc như thế chắc chắn…
“Có.” Diệp Liên đột nhiên cười hì hì. “Cha Diệp cũng hay nói với em lúc đó anh khóc rất nhiều.”
Hoắc Duẫn Hạo trực tiếp sụp đổ, Hoắc Tư Thần vốn đã trốn ở xa xa lập tức cười trên nỗi đau của con trai, cười không khép miệng lại được.
Chuyện này không khoa học, lẽ ra Diệp Liên nên nói là không nhớ chứ! Hoắc Duẫn Hạo đỡ trán, vội vàng chuồn khỏi hiện trường. Anh rất khó chấp nhận việc mình khóc nhè đó bị em gái nhớ kỹ!
Buồn thì buồn, công việc vẫn phải làm cho đàng hoàng. Hoắc Duẫn Hạo cùng cha đi chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật ngày mai.
Buổi chiều, bọn họ ở trong nhà làm một bữa cơm đơn giản, bà nội của Duẫn Hạo đã già yếu nên cũng khó rời khỏi giường bệnh, không tham gia cùng họ được. Nói thật, bà ấy sống được đến bây giờ cũng được xem như kỳ tích. Nghe nói khi cha của anh còn trẻ thì sức khỏe của bà vốn kém lắm rồi, Hoắc gia tốn bao nhiêu tiền bạc mới giúp bà kéo dài tuổi thọ đến giờ.
Tiêu Linh tự tay chuẩn bị bánh kem cho Diệp Liên, ban đầu con bé còn chưa quen lắm với không khí của Hoắc gia nên rất ngại ngùng, nhưng đang dần thích ứng với nơi này. Tuy rằng ký ức khi còn nhỏ đã mờ nhạt lắm rồi, nhưng vẫn có cảm giác thân thuộc khi được ăn sinh nhật cùng họ.
Giờ này nếu ở nhà, có lẽ cha Diệp cũng sẽ nấu một bữa ăn ngon cho cả gia đình.
Thấy cô ngẩn người, Hoắc Duẫn Hạo sờ lên mặt cô, dùng ngón cái quệt vết kem trên môi cô xuống rồi nói:
“Em đã mười bảy tuổi rồi đó.”
“Hả?”
“Miệng em dính kem này.”
Hoắc Duẫn Hạo rất tự nhiên đưa tay lại gần môi rồi liếm vết kem kia đi. Vừa ngẩng đầu lên, anh bắt gặp ánh mắt quái dị của cha và mẹ, bọn họ đều đang nhìn anh chằm chằm. Anh chớp chớp mắt hỏi:
“Sao lại nhìn con như vậy?”
Hoắc Tư Thần cảm thấy con trai của mình rất tài giỏi, lặng lẽ giơ ngón cái với thằng bé. Tiêu Linh thì tinh ý hơn, nói:
“Tối nay con qua phòng mẹ, mẹ có chuyện quan trọng cần nói.”
Mặc dù Hoắc Duẫn Hạo xem Diệp Liên là em gái, nhưng phải biết cả hai không hề có quan hệ huyết thống, không phải họ hàng, một chút xíu liên quan cũng không có. Cho nên, Tiêu Linh cảm thấy cần phải đả thông tư tưởng cho con trai một chút.
Mọi người bỏ qua vấn đề này, bắt đầu mở quà tặng cho hai đứa trẻ. Khi Hoắc Duẫn Hạo thấy Diệp Liên xấu hổ đưa hộp quà tự tay gói cho mình, trái tim anh đập như điên.
“Em chuẩn bị hơi gấp nên nó không được đẹp lắm, chúc mừng sinh nhật anh.”
Hoắc Duẫn Hạo cầm lấy món quà kia, cẩn thận đặt lên bàn rồi mới lấy từ trong túi ra một hộp quà tinh xảo, nói:
“Chúc mừng sinh nhật, mừng em lớn thêm một tuổi.”
Đó là một cái vòng tay được thiết kế riêng, còn đính một chút ngọc lục bảo, tốn không ít tiền của anh, nhưng khi Diệp Liên nhận được nó thì có vẻ không được tự nhiên. Cô hiếm khi động tới mấy món quà đắt tiền thế này! Nhưng mà vì là thứ mà anh trai chuẩn bị cho cô nên cô rất vui vẻ nhận lấy, nhận xong thì… đêm về bỏ vào tủ, cất cẩn thận. Cô vẫn thích đeo cái vòng tay may mắn của anh trai tặng lúc còn bé, dù giờ nó đã cũ lắm rồi.
Buổi cơm gia đình kết thúc, Hoắc Tư Thần đưa vợ đến bệnh viện. Hoắc Duẫn Hạo nói với mẹ:
“Mẹ gửi lời cảm ơn của con tới bà nội nha, mai con sẽ qua thăm bà.”
“Ừm, mẹ biết rồi, con ở lại đón khách đi, đến tối cha con sẽ trở về.” Tiêu Linh dặn dò. “Nhớ chăm sóc cả Diệp Liên nữa. Con bé một thân một mình ở đây thì chắc là buồn lắm, vừa rồi tặng một đống lớn gấu bông cho con bé ôm, không biết có vừa ý nó không?”
“Con sẽ quan tâm em ấy, mẹ yên tâm.”
“Buổi tối về chúng ta cần phải nói chuyện, con nhớ đó.” Tiêu Linh liếc mắt nhìn con trai, chẳng biết là nó thật sự không hiểu hay cố tình lờ đi nữa?
Chờ cho mọi người đã rời đi, Hoắc Duẫn Hạo mới gọi quản gia xuống, chuẩn bị cùng mình tiếp khách. Hoắc gia sáng đèn lấp lánh, một bữa tiệc hoành tráng diễn ra ngay dưới sảnh biệt thự của họ, còn Diệp Liên thì ăn no rồi về phòng nằm.
Cô nằm mãi chẳng ngủ được, tò mò không biết bữa tiệc kia như thế nào, rất muốn ra ngoài nhìn thử một chút. Nhưng nh trai nói nơi đó rất bừa bộn, cô không nên xuất hiện. Anh ấy nói gì cũng có lý riêng, cô nghe rồi làm theo là được.
Tiếng nhạc phát đến tầm giữa đêm thì dừng lại, Hoắc Duẫn Hạo mệt mỏi trở về phòng. Cha và mẹ anh cũng đã trở về, mẹ gọi anh gặp riêng không biết để làm gì nữa?
“Ngồi đi.” Tiêu Linh vỗ vỗ lên giường.
Thấy con trai đã ngoan ngoãn ngồi vào bên cạnh, Tiêu Linh tiếp:
“Duẫn Hạo, con xem Diệp Liên là gì?”
“Là… em gái.”
“Vậy con có biết hai đứa không có quan hệ huyết thống không?”
“Con biết.”
Hoắc Duẫn Hạo không hiểu sao mẹ lại hỏi anh những thứ này.
“Vậy con có nghĩ đến việc hai đứa đều đã trưởng thành, không còn như lúc nhỏ nữa không?” Tiêu Linh nói đến đây đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn. “Nam nữ khác biệt, con và con bé nên ít tiếp xúc thân mật hơn một chút.”
“Là vậy sao?” Hoắc Duẫn Hạo rốt cuộc hiểu mẹ muốn nói gì, thấy cũng có lý, anh nói: “Con không ngủ với Diệp Liên nữa là được.”
“Ý mẹ không phải vậy, mà mẹ muốn biết cảm nhận của con về Diệp Liên.” Tiêu Linh đột nhiên đổi chủ đề.