Người đàn ông kéo Phương Ngọc ra đến xe, hung bạo ném cô ta vào trong rồi ngồi vào vị trí bên cạnh tay lái, vừa cài dây an toàn vừa hỏi:
“Đường phía trước đã dọn được chưa?”
“Hiện tại vẫn đang tranh chấp.” Tài xế quay xe, vẻ mặt nghiêm trọng quan sát xung quanh.
Bọn họ ở khách sạn nghỉ ngơi, còn người khác thì mai phục quanh khu vực biệt thự - nơi diễn ra bữa tiệc. Cho nên khi bị lộ vị trí, Lâm Nghị không kịp kéo người của mình về bảo hộ bản thân. Ông ta bây giờ lại bị lọt vào thế gọng kiềm, lùi về sau là Hoắc gia, đi tới trước là Nam Cung gia.
Bên ngoài Hoắc gia hỗn loạn như là ngày tận thế, khắp nơi đều bị cho nổ tung, không còn ra hình dạng gì. Cái này còn kinh khủng hơn nội loạn, bởi vì đối phương trang bị rất nhiều vũ khí nóng.
Cảnh sát ở thành phố A bị điều động, chủ tịch của thành phố còn đang ở trong Hoắc gia đây này, làm không cẩn thận thì coi như đắc tội với ông ấy.
Khắp nơi đều đã bị bao vây, Lâm Nghị càng nghĩ càng tức, quay đầu nhìn ả phụ nữ đang sợ run phía sau xe rồi nói:. Đọc truyện hay tại == tr umtruyeЛ. vn ==
“Hôm nay tao mà thoát ra khỏi nơi này được thì mày đừng hòng sống nổi.”
Phương Ngọc cực độ hối hận, ôm chặt lấy hai vai và co rúc vào một góc. Không, không được, cô ta sẽ chết cực kỳ thảm nếu Lâm Nghị trốn thoát. Mọi chuyện đã thế này, chỉ có thể khiến ông ta bị bắt Ha ha, cũng tốt thôi, bị bắt càng tốt, để cảnh sát gông cổ đám đàn ông thối tha ở phố đêm nữa!
Nghĩ thế, Phương Ngọc ngồi thẳng người dậy.
Chiếc xe lao nhanh ra ngoài đường lớn làm khắp nơi vang lên tiếng bóp còi inh ỏi, Lâm nghị không có thời gian chú ý nhiều, chỉ muốn thoát khỏi đây càng nhanh càng tốt. Phía sau vang lên tiếng xe cảnh sát hú dài, Lâm Nghị gấp gáp:
“Mẹ kiếp! Chạy nhanh lên!”
Tài xế đã cố hết sức, nhưng mới lao ra được một ngã tư thì nhìn thấy có ba chiếc xe tạt đầu xe của mình, ông ta sợ đến nỗi xoay mạnh vô lăng. Chiếc xe vốn sẽ không mất đà quá mạnh nếu Phương Ngọc chịu ngồi yên, nhưng cô ta lại nhào lên kéo tay tài xế.
“Con nhỏ ngu ngốc này…”
Ầm.
Vì sự can thiệp của Phương Ngọc, chiếc xe lao nhanh về phía cột điện và đâm mạnh vào đó. Cửa kính bể nát, tài xế bị va đập mạnh đến nỗi nửa mặt của ông ta bị lõm vào trong, chế ngay tại chỗ. Lâm Nghị ở bên cạnh may mắn hơn một chút nên còn giữ được ý thức, ông ta tức giận trừng mắt nhìn Phương Ngọc, lại không cách nào nhúc nhích, cơ thể gần như tê liệt.
Phương Ngọc cảm giác toàn thân đau đớn, nhưng vì chính mình, cô ta phải cố gắng di chuyển! Cô ta dùng bàn tay run lẩy bẩy không còn chút sức nào của mình mở cửa, lạch cạch mãi mới mở được cửa sau. Cơ thể ngã mạnh xuống đất, cô ta bò ra khỏi xe trong tình trạng máu me bê bết dọa người xung quanh hét toáng lên.
Phương Ngọc không muốn bị bắt, cũng không muốn chết trong tay Lâm Nghị, Cô ta còn chưa trả thù, không thể gục được ở đây.
Trước mắt đan xen hình ảnh của Duẫn Hạo và Diệp Liên, nước mắt chảy xuống, Phương Ngọc gào thét ở trong lòng. Trước khi mất đi ý thức, cô ta nhìn thấy người mà mình ghét nhất đang hạnh phúc, thứ hình ảnh này ghim vào lòng cô ta thật sâu, thật đau, là nỗi đau không cách nào miêu tả thành lời.
“Cứu người, mau lên, mau gọi xe cứu thương!”
“Máu chảy nhiều quá, bên trong xe còn có người nữa, ai đó tới giúp đi!”
Rất nhiều người không hiểu chuyện gì xảy ra, có ý tốt muốn tiến lên giúp đỡ, nhưng khi vừa đến gần thì nghe được phía sau có tiếng thắng xe kin kít.
Một lượng lớn xe bảy chỗ đỗ lại quanh khu vực này, trên tay họ còn cầm súng. Thấy vậy, đám người la hét chạy đi nơi khác. Dù họ không biết đó là súng thật hay súng giả, nhưng trông những kẻ này như hung thần ác sát, quá nguy hiểm. Bản năng nói cho họ biết phải bỏ chạy!
Chỉ tày vào Phương Ngọc, một người đàn ông cao lớn ngoắc thuộc hạ của mình rồi nói:
“Đưa cô ta đi.”
Đây là kẻ mà thiếu gia muốn, những tên còn lại không thể mang đi, phải giao cho cảnh sát xử lý. Lần này vụ việc nổ bom Hoắc gia quá gây chấn động, khó mà đè xuống được, chỉ có thể tìm người đứng ra chịu tội thay. Lâm Nghị tung hoàn đã lâu như vậy rồi nhưng chưa bao giờ trực tiếp đụng độ với Hoắc gia hay Nam Cung gia, bởi vì ông ta không có năng lực đó. Chỉ là một kẻ cầm đầu ở “Phố Đêm” mà thôi. Nếu đổi lại là một người có năng lực trấn giữ cả khu vực miền Trung hỗn loạn thì nói không chừng Hoắc gia sớm đã bị nổ tung.
Người đàn ông chỉnh lý xong tất cả thì trèo lên xe, tức giận nói:
“Một đám ô hợp.”
“Nhị ca đừng giận nữa, giúp được Phi Vũ thiếu gia thì lần này trở về chắc chắn sẽ được thưởng.” Tài xế cười ha hả, vẻ mặt xem kịch vui.
“Đi thôi.”
“Vâng vâng.”
Hiện trường lập tức chỉ còn lại một chiếc xe bị tai nạn và Lâm Nghị đang hấp hối bên cạnh xác của tài xế, cú va đập vừa rồi khiến ông ta gần như mất khả năng cử động, máu tươi từ trên trán không ngừng trào ra ngoài.
Một đời làm vua làm chúa ở khu vực phố đêm, chớp mắt chỉ còn là kẻ thua cuộc thảm thương vì sự khinh địch.