Tầng hai của Hoắc gia gần như che kín vệ sĩ, mỗi người đều mang theo súng, có súng ngắn, súng trường, ai dám nhúc nhích chỉ sợ sẽ trở thành một đống thịt đầy lỗ thủng.
Duẫn Hạo nhìn về phía cha mình, hiện trường hỗn loạn đã được dẹp yên, nhưng bên ngoài vẫn còn tiếng cháy nổ. Đúng thật bị đánh bom? Họ muốn trực tiếp tuyên chiến với Hoắc gia hay thế nào?
Hoắc Tư Thần ngoắc tay để Duẫn Hạo lại gần rồi nói:
“Con ra ngoài giải quyết đám người kia đi, nhớ cẩn thận.”
“Vâng.”
Duẫn Hạo sải bước rời đi, bóng lưng cao lớn ấy như một con hùng ưng giang rộng cánh chuẩn bị bay lên. Người khác mười tám tuổi vẫn còn là một đứa trẻ chưa trưởng thành, ngây ngô không biết gì, nhưng Duẫn Hạo mười tám tuổi liền nắm giữ rất nhiều trọng trách. Anh không thể không lớn lên, hoàn cảnh bắt buộc anh phải ra ngoài lăn lộn sớm, đây không biết là phúc, hay là họa.
Ngoài sân của Hoắc gia bừa bộn, bởi vì khoảng cách từ cổng chính vào đến biệt thự quá xa nên đám người kia căn bản không thể làm gì được ngoài việc ném lựu đạn vào trong. Khói lửa bốc lên khắp nơi, Duẫn Hạo cho người gọi xe cứu hỏa, cảnh sát, sau đó gọi cho Nam Cung Phi Vũ.
Hôm nay hắn ta không đến, nhưng người của hắn thì có.
“Làm sao?” Phi Vũ lười biếng hỏi.
“Bảo người của anh hành động đi, phục kích và xem lâu như vậy rồi, định đợi Hoắc gia tan nát sao?”
Duẫn Hạo đã bàn trước với Phi Vũ nếu có chuyện thì phải ra tay sớm, mà tên này cố tình giả ngu.
Bên trong điện thoại truyền ra giọng cười khẽ của Phi Vũ:
“Tôi biết rồi, chơi một chút không được sao?”
“Chơi? Anh có biết suýt chút nữa Diệp Liên bị bắn trúng không?”
“Này là chuyện của cậu, cậu để khách mời vào mà không kiểm tra à?” Phi Vũ nghe xong lập tức tức giận, hắn nói: “Ở yên đó.”
Tít tít. Phi Vũ ngắt máy, Duẫn Hạo cũng chỉ có thể chờ đợi. Bởi vì Hoắc gia thiên về kinh tế nên vũ lực không bằng người đàn ông này, hắn ta đồng ý giúp đỡ sẽ giảm tổn thất xuống mức thấp nhất, hơn nữa giải quyết cũng nhanh gọn hơn.
Bên ngoài vang lên âm thanh hỗn loạn, Duẫn Hạo mang theo người vòng qua cổng khác đi tiếp ứng. Có vẻ như người của Nam Cung Phi Vũ đã xông ra, vây chặt đường lui của đám khủng bố.
…
“Đại ca, bị lộ vị trí rồi!”
“Lộ rồi? Bọn mày làm ăn vậy à?” Lâm Nghị tức giận đá vào bụng tên kia, sau đó đứng lên. “Bảo anh em rút nhanh lên.”
“K-Không rút được, bị chặn đường lui rồi…” Người kia đau đớn ôm bụng nhưng vẫn cố báo cáo.
Lâm Nghị cảm thấy nuôi đám người này còn chẳng bằng nuôi một đám chó, đúng là lũ vô dụng. Đã dặn trước chuẩn bị phi cơ cho ông ta trốn, bây giờ bảo bị chặn đường lui?
“Ai chặn?”
“Là… Nam Cung gia.” Người nọ co quắp trên sàn nhà, sợ hãi run lên.
Lâm Nghị không hiểu nổi sao Nam Cung gia lại nhúng mũi vào chuyện này, một Bắc một Nam vốn chưa từng có liên hệ với nhau, bọn họ lần này lại hợp tác, lý nào lại thế?
Người đàn ông tức giận nắm tóc Phương Ngọc đang run bần bật ở bên cạnh, hỏi:
“Có phải là mày cố tình để lộ tin tức không?”
“K-Không, không phải… Em không dám…” Phương Ngọc cũng đâu ngờ được mọi chuyện sẽ thành ra thế này.
Người đàn ông kéo cô ta đi, vừa túm tóc cô ta vừa dặn dò:
“Không còn đường lui thì mở một đường máu, bảo anh em xông lên trước cho tao.”
Lâm Nghị chẳng phải thứ tốt đẹp gì, đã dòm ngó Hoắc gia từ lâu nhưng không tìm được cơ hội. Nghe Phương Ngọc nói con bé họ Diệp nào đó là điểm yếu của Hoắc gia nên muốn thử đột phát ở đây, đâu ngờ được sát thủ gài vào bị bắn chết ngay tức khắc, vài tên khác cũng không dám nhúc nhích nữa.
Ông ta chuẩn bị lâu như vậy, chỉ chờ lúc này để ám sát thằng nhóc Duẫn Hạo hoặc bắt được con bé họ Diệp, nhưng Nam Cung gia ở đâu nhảy ra chặn đầu, thật là xui xẻo.
Ở nơi này đều là thuộc hạ thân cận của ông ta, ngoại trừ Phương Ngọc. Con ả này tươi mới, xinh đẹp, lại biết cách nũng nịu nên ông giữ lại, không biết chừng là gián điệp của Hoắc gia.
Ông ta kéo lê Phương Ngọc trên sàn nhà, cô ta bị đau cũng chẳng dám vùng vẫy, chỉ có thể giữ chặt tóc để đỡ đau.
Kế hoạch của Lâm Nghị hoàn hảo như thế, sao lại thất bại rồi? Phương Ngọc không hiểu nổi, sau đó đột nhiên nhớ đến lúc mình đến đây có gặp qua Lập Trì.
Lúc đó cô ta vì quá hưng phấn mà để lộ tin tức, cô ta đã nói với Lập Trì rằng:
“Hôm nay tôi sẽ chuẩn bị cho Hoắc gia và Diệp Liên một món quà bất ngờ, ha ha, chắc chắn bọn họ sẽ không ngờ được có người muốn giết hai nhân vật chính của bữa tiệc đâu. Tạo ra hỗn loạn rồi nhân cơ hội ám sát, Lâm Nghị sẽ không tha cho chúng.”
Nói xong, người của Lâm Nghị định áp giải Lập Trì đi, nhưng đúng lúc đó có một kẻ mặc áo đen xông ra cứu Lập Trì, đỡ đạn thay hắn.
Phương Ngọc nhớ không lầm thì Lập Trì cũng bị thương rất nặng, trúng đạn vào đùi phải mất máu nhiều như vậy, còn bị đuổi đến tận Hoắc gia. Vậy mà không chết? Đúng thật lúc đó cô ta đã sơ suất!
Phương Ngọc cũng nghĩ lỗi ở bản thân vì để lộ tin mà không biết rằng Hoắc gia và Nam Cung gia sớm đã hợp tác với nhau, hơn nữa cô ta cũng chưa biết về thân phận thật sự của Diệp Liên. Có lẽ một ngày nào đó nhận ra sự thật Diệp Liên thật ra mang họ Nam Cung, cô ta sẽ hộc máu mà chết.