Đợi đến khi Hoắc Tư Thần nhận được tin tức thì Duẫn Hạo đã đặt chân đến thành phố khác.
Nhị Bình đi theo Duẫn Hạo, nước mắt ngắn nước mắt dài nói:
“Con trai lớn rồi thật giống y như bố, hầy, nhớ ngày chủ tịch còn vì vợ mà sai người đem phi cơ đến đón thiếu gia.”
“Chú đừng nói nhảm nữa, lên xe!” Duẫn Hạo không vui khi ông chú vệ sĩ đi theo mình cứ ngơ ngẩn. “Nếu biết trước chú làm việc với thái độ này thì cháu đã mang người khác đi cùng rồi.”
“Mặc dù trông tôi như vậy, nhưng tôi là thiện xạ bách phát bách trúng đó, thiếu gia không được khinh thường tôi đâu.” Nhị Bình cười hề hề trèo lên xe.
Hai người dừng lại trước cổng biệt thự của Nam Cung gia, cái căn biệt thự này còn to hơn nhà của anh, có lẽ là vì nuôi nhiều người quá nên phải xây to một chút.
Sau khi quản gia của Phi Vũ nhận được tin tức thì tiếp đón cẩn thận, để người rót nước bưng trà cho cả hai. Ông len lén quan sát Duẫn Hạo, đây là con trai duy nhất của Hoắc chủ tịch, người thừa kế tương lai của MR à?
Ông âm thầm đánh giá rồi gửi tin nhắn cho thiếu gia Phi Vũ nhà mình:
“Trông rất có khí chất, mặt mũi anh tuấn, mày rậm, mắt phượng, mi cong, cao gần bằng thiếu gia. Chà chà, mười tám tuổi đã ra dáng như vậy cũng rất hiếm đó. Mặc dù không mặc tây trang, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây, cùng với áo khoác mỏng, trông nhẹ nhàng lịch sự, nhưng từ trên người của cậu ta, tôi có thể nhìn thấy hình ảnh hung bạo của Hoắc chủ tịch khi còn trẻ. Ừ, mặc dù bây giờ Hoắc chủ tịch trông vẫn rất trẻ.”
“Tôi tới ngay, bảo họ chờ mười phút.” Phi Vũ gật đầu, không ngờ quản gia còn khen tên nhóc Duẫn Hạo kia. Hắn cũng rất trông chờ vào người “anh trai nuôi” này của Diệp Liên.
Quản gia cười hiền hậu, trông chẳng có chút hung hãn nào của một người lăn lộn trong giới hắc đạo.
“Thiếu gia sẽ đến ngay thôi, hai cậu chờ thêm một lát nữa nhé.”
Để gặp được Diệp Liên, Duẫn Hạo có chờ bao lâu cũng được. Trong lòng như có lửa, anh không ngừng tự nhủ phải bình tĩnh một chút, nhưng trái tim đang nhảy nhót trong lồng ngực, tưởng chừng chỉ chờ thêm một chút nữa thôi cũng có thể khiến nó rơi ra ngoài.
Anh đặt một tay lên đùi, thẳng lưng, hít thở sâu.
Cửa phòng khách mở ra, Nam Cung Phi Vũ mặc tây trang màu xanh đậm bước vào trong. Dáng người của hắn cao ngất, so với Duẫn Hạo còn cao hơn một chút, khuôn mặt cương nghị, quyến rũ, đã bắt đầu ra dáng đàn ông trưởng thành.
“Chào Hoắc thiếu gia, không biết cậu đi đường xa đến đây là vì chuyện gì?”
“Chào anh, tôi đến là để gặp Diệp Liên và người đàn ông đã bắt cóc em ấy.”
Duẫn Hạo trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, bởi vì anh biết chắc Nam Cung Phi Vũ đã cho người điều tra tường tận về anh.
Quả không ngoài dự đoán, Phi Vũ ngồi vắt chéo chân ở đối diện, nhàn nhã uống một hớp trà rồi mới nói:
“Gặp cái tên cặn bã kia cũng được thôi, nhưng Diệp Liên nói không muốn gặp cậu, thân là anh trai ruột, tôi nghĩ mình nên tôn trọng quyết định của em gái.”
Hắn cố tình nhấn mạnh ba chữ anh trai ruột trước mặt tên nhóc họ Hoắc này xem sao, nhưng có vẻ nhóc con này không hề để ý.
Duẫn Hạo hỏi:
“Tại sao em ấy không muốn gặp tôi?”
Anh không hiểu, ít nhất phải hỏi được lý do anh mới rời khỏi đây, nếu không thì anh ăn vạ cũng phải gặp được Diệp Liên. Trước đây đã bị tách ra lâu như vậy rồi, bây giờ phải tìm cách giữ chặt lấy em ấy.
“Cái này Liên Liên không chịu nói, tôi cũng hết cách.” Nam Cung Phi Vũ nhún vai, hắn biết sự thật, nhưng chẳng việc gì phải nói cho Duẫn Hạo biết.
Duẫn Hạo nhíu mày:
“Gọi điện thoại cũng không được?”
Anh đã đến tận đây rồi, sao Diệp Liên còn trốn anh? Chẳng lẽ anh đã làm gì khiến con bé ghét bỏ anh sao? Nhưng hơn nửa năm nay anh đều ở Mỹ điều trị mà?
“Điện thoại có lẽ sẽ được, tôi sẽ hỏi Diệp Liên.”
Nam Cung Phi Vũ rất thưởng thức đứa trẻ trước mắt, nhưng hắn lại càng thương em gái hơn. Bây giờ là lúc Nam Cung gia cần người, cho dù trong mắt của cha hắn, con bé chỉ là một đứa con gái ngoài giá thú, nhưng trước khi chết thì chắc chắn ông ta sẽ phân cho con bé một “ít” tài sản. Để giữ vững công ty của Nam Cung gia không bị rơi vào tay mấy bác, Phi Vũ phải mượn một “ít” tài sản đó. Sau này, hắn sẽ trả lại cho Diệp Liên gấp mười lần, hoặc là nói, sau khi đám ngu ngốc nhằm vào hắn bị xử lý, hắn có thể cho em ấy tất cả những gì em ấy muốn.
Chuông điện thoại reo lên vài lần, Phi Vũ vừa nghe giọng em gái liền cười hỏi:
“Người quen của em đến tìm thật này, cậu ta muốn nói chuyện điện thoại với em.”
“Em không muốn nghe, anh cứ nói với anh ấy là em ngủ rồi đi.”
Giọng của Diệp Liên vang lên to rõ giữa sảnh. Phi Vũ hắng giọng:
“Em gái, anh đang để loa ngoài.”
“...”
Diệp Liên cứng cả miệng, vậy là lời cô vừa nói đã bị Duẫn Hạo nghe được rồi? Ông anh ngốc nghếch này, để loa ngoài cũng không nói trước cho cô nữa! A a a a, làm sao bây giờ?
Đang lúc cô bối rối, giọng nói quen thuộc mang theo chút ấm áp vang lên:
“Liên, cho anh một lý do.”
Giọng của Duẫn Hạo rất trầm, rất thấp, anh nói như thể đang trút ra một hơi nặng nề bị dồn nén thật lâu. Bảy tháng, gần một năm không thấy mặt, anh đã phải đối chọi với vô số lần phát bệnh đầy khó khăn, có thể không mệt ư?
Diệp Liên nghe giọng anh xong lập tức đỏ mắt:
“Anh về rồi, có khỏe không?”
“Tại sao không muốn gặp anh?”
“Em…”
“Nếu em không ra ngoài gặp anh một lần, anh sẽ ở lại Nam Cung gia làm một tên ăn vạ cho em xem.”
Rút kinh nghiệm từ cha mình, Duẫn Hạo không dám lơ là một chút nào. Anh phải hỏi cho bằng được lý do mà Diệp Liên trốn tránh anh!