Đang suy nghĩ vu vơ, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Diệp Liên đẩy ghế đứng dậy, đi ra ngoài xem là ai.
Cửa phòng vừa mở ra cô liền nhìn thấy đôi mắt có chút đỏ và dữ tợn của Duẫn Hạo. Bước chân vô thức lùi về sau, cô hỏi:
“Anh, anh có chuyện cần nói với em sao?”
Khác với thường ngày, vẻ dịu dàng trên mặt anh đã biến mất hoàn toàn. Cách mà anh nhìn cô đầy tính xâm lược làm cô rất sợ hãi, tay và chân đều bắt đầu run lên rất khẽ.
“Duẫn Hạo?”
Diệp Liên gọi tên anh, sau đó chỉ thấy anh xoay người khóa cửa lại, bước từng bước về phía cô. Không hiểu sao lúc này cô lại thấy anh trông như một con thú dữ đã bị chọc giận, sợ hãi liên tục lùi về sau, mãi cho đến khi bị ép sát vào tường không còn đường lui nữa mới thôi.
Anh chống một tay lên vách tường sau lưng cô, từ phía trên nhìn xuống cô gái nhỏ đang rụt người lại:
“Anh chỉ muốn hỏi em một chuyện, em và Lập Trì đang hẹn hò? Phải không?”
Diệp Liên hơi giật mình, môi hồng khẽ mở:
“Anh biết rồi?”
Câu trả lời của cô khiến đôi mắt phượng xinh đẹp của anh trở nên sắc bén, ánh nhìn đó như thể muốn xuyên qua cơ thể bé nhỏ của cô:
“Nếu anh không hỏi, em định giấu anh đến khi nào?”
“Nhưng, nhưng em nghĩ chuyện này không quan trọng.”
Cô cảm thấy anh có gì đó khác thường, lý trí nói cho cô biết phải bỏ chạy, nhưng chân lại như bị dính chặt dưới sàn, làm cách nào cũng không nhấc lên nổi. Anh đột nhiên vươn tay kéo lấy eo cô, cơ thể theo quán tính ngã vào lòng anh và bị vây chặt bởi cánh tay ấy.
Duẫn Hạo mặc kệ sự phản kháng không đáng có của cô, ôm cô ném lên giường. Động tác của anh thô bạo đến nỗi làm Diệp Liên choáng váng, cô ngã lăn ra, mới lồm cồm bò dậy được thì cảm giác được giường trũng xuống.
Ngẩng đầu nhìn lên, không biết từ lúc nào mà Duẫn Hạo đã trèo lên người cô, anh tách hai chân quỳ hai bên hông cô rồi nói:
“Tại sao lại không quan trọng? Anh đã nói em là người rất đặc biệt, rất quan trọng với anh, em cố tình không hiểu?”
Anh nhả chữ rất từ tốn, nhưng từng từ đều như đang trách móc cô. Diệp Liên lắc đầu nguầy nguậy:
“Không phải, em cảm thấy chuyện này không có gì thú vị nên mới giấu anh… Anh đừng như vậy được không? Em sợ.”
Hai chữ em sợ này vừa thoát ra, đôi mắt to tròn của cô đã long lanh ánh nước. Cô nhỏ bé và mong manh dễ vỡ vô cùng, cảm giác như chỉ cần chạm vào sẽ khiến cô tan mất. Duẫn Hạo đang nổi điên cũng bình tĩnh lại đôi chút, nhưng điều đó không có nghĩa là anh sẽ cho phép cô tiếp tục ở cạnh Lập Trì. Anh hỏi:
“Anh quan trọng hơn hay Lập Trì quan trọng hơn?”
Là một người con trai mười bảy tuổi trưởng thành, được nuôi dưỡng giáo dục nghiêm khắc từ khi còn bé, Hoắc Duẫn Hạo chưa bao giờ cảm thấy bản thân trẻ con thế này. Anh có một loại dục vọng chiếm hữu rất cao, anh muốn giữ riêng Diệp Liên cho mình, bằng bất cứ giá nào! Bất cứ giá nào!
Anh cho Diệp Liên thời gian để thích ứng, chứ không phải để cô tìm đến người con trai khác.
Diệp Liên bị anh hỏi mà ngơ ra, nếu là trước đây, cô thật sự sẽ không ngần ngại mà trả lời là anh quan trọng hơn. Nhưng bây giờ cô lại do dự một chút. Chỉ một chút xíu do dự ấy đã làm Duẫn Hạo cười khẩy:
“Không trả lời được, nghĩa là chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, em đã thích Lập Trì, thích hơn cả anh?”
Nói xong, bàn tay của Duẫn Hạo di chuyển đến sau gáy của Diệp Liên, nhẹ nhàng vuốt ve. Động tác ấy làm cô hơi nhột và khó chịu, vừa muốn giải thích thì môi đã bị chặn lại bởi một nụ hôn.
Duẫn Hạo hôn cô? Không phải vì muốn giúp đỡ cô trong tình trạng nguy kịch, mà là chủ động hôn cô! Đầu óc Diệp Liên như có quả bom nổ tung, cô ngơ ngác hé miệng, cảm nhận được đầu lưỡi của anh trượt vào trong mà sợ hãi đến nỗi giãy giụa.
Không, cô không thể chấp nhận chuyện này. Cô ghét khi bị người khác ép buộc, hơn nữa người này còn là Duẫn Hạo!
Diệp Liên dùng hết sức để đẩy anh ra, Duẫn Hạo bị cô đẩy lui về một chút, hai cánh môi vừa tách ra, cô lập tức hét lên:
“Buông em ra!”
Lòng tự trọng của anh bị đả kích nặng nề, anh nắm lấy hai tay đang vùng vẫy của cô, tức giận quát:
“Là anh thì không được? Nếu là Lập Trì thì em có từ chối không?”
Đó là lần đầu tiên Duẫn Hạo lớn tiếng với Diệp Liên đến vậy, gương mặt anh tràn ngập lửa giận, mà cô đã bị sự xa lạ của anh dọa khóc. Nước mắt chảy ra, cô gái bẻ nhỏ dưới thân anh giờ phút này đã òa khóc vì sợ hãi.
Tiếng khóc của cô như một hồi chuông cảnh tỉnh cho Duẫn Hạo, anh lập tức bối rối. Anh không cố ý làm Diệp Liên đau, không muốn ép buộc cô làm những chuyện cô không thích. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc cô tránh né cái hôn của mình, sau đó để Lập Trì cầm tay, ôm, thậm chí là hôn, anh lại mất khống chế.