Trên đường về, Diệp Liên không ngừng lo lắng về Lập Trì và Phương Ngọc. Hai người đó cũng bị ba kẻ lạ mặt đuổi theo, hy vọng là sẽ may mắn trốn được. Bây giờ cô và anh trai đều không mang điện thoại theo, muốn hỏi họ thế nào rồi cũng khó, chỉ đành quay về khách sạn trước.
Hoắc Duẫn Hạo đi chân trần cõng cô quay về, xung quanh bãi biển rất ít xe qua lại, khu vực này chỉ có xe máy, xe đạp mà các du khách thuê tạm, cô quan sát mãi mà không tìm thấy chiếc taxi nào cả.
Thấy anh bắt đầu đi chậm lại và thở dốc, Diệp Liên thì thầm bên tai anh:
“Anh cho em xuống đi. Em hết đau chân rồi.”
Hoắc Duẫn Hạo cũng không tiếp tục kiên trì, để cô xuống rồi nắm lấy chai thủy tinh trong tay cô và nói:
“Tìm nơi vứt cái này đi được rồi.”
Hiện trường ban nãy không biết đã được ai dọn dẹp, chỉ còn lại những vệt máu đỏ đã khô quắt lại trên nền cát. Diệp Liên khẽ rùng mình khi nghĩ về cảnh tượng trước đó, đầu của người đó chắc phải đau lắm.
Về đến khách sạn, Diệp Liên khá kinh ngạc khi thấy Lập Trì và Phương Ngọc đã chờ sẵn ở bên trong. Cô vuốt vuốt ngực nói:
“Hai người không sao là tốt rồi.”
“May mắn gặp được giáo viên phụ trách và một nhóm người khác, đã báo cảnh sát rồi.” Phương Ngọc lên tiếng giải thích, đến giờ tay chân cô vẫn còn run nhè nhẹ. Nếu không phải Lập Trì đúng lúc ra tay giúp đỡ thì cô sẽ bị thương rất nặng.
Diệp Liên chú ý đến khóe môi chảy máu và nửa gò má bầm tím của Lập Trì, cô chạy đến gần, bối rối nhìn hắn:
“Sao lại thế này, không phải nói đã gặp được người quen hả?”
“Bất cẩn một chút, không sao.” Lập Trì bình thản đáp.
“Đã thế mà còn nói không sao?”
Diệp Liên nhìn khuôn mặt của hắn có vết bầm mà xót, quên mất còn một người ban nãy cũng đã vì cô xông lên đánh nhau với người khác. Hoắc Duẫn Hạo ghen tỵ đến nỗi mắt đỏ lên, ghen tỵ vì Diệp Liên quan tâm đến Lập Trì. Biết thế vừa rồi anh đã để mấy tên kia đấm vài cái!
Bốn người dần bình tĩnh lại sau vụ việc, bắt đầu tắm và thay quần áo. Diệp Liên là người đầu tiên tắm xong, cô đi ra ngoài đi tìm trứng gà luộc để lăn cho Lập Trì, trong phòng chỉ có ba người ngồi nhìn nhau đầy ngượng ngập.
Mất một lúc sau, Diệp Liên mới trở lại với vài quả trứng gà luộc lấy được từ một vị đầu bếp tốt bụng ở khách sạn này. Cô khoe với mọi người:
“Đồ ăn miễn phí nè.”
Mặc dù cô không giỏi tiếng Anh, nhưng bập bẹ vài từ và kết hợp với động tác tay cũng có thể miêu tả được việc bạn cô cần trứng luộc. Mà không hiểu sao ông ấy cho nhiều thế, cả rổ hơn mười trứng, cô cầm về ăn luôn.
Lập Trì nhìn cô vui vẻ với mấy cái trứng luộc như thế cũng cong môi lên:
“Suốt ngày chỉ biết ăn.”
“Này, tôi tốt bụng đi lấy trứng về cho ai hả?”
Hai người lại bắt đầu đấu khẩu, Diệp Liên lột một quả rồi đến gần chỗ hắn, bắt đầu giúp hắn giải tụ máu bầm. Bọn họ thân thiết đến nỗi khiến Hoắc Duẫn Hạo một lần nữa cảm thấy anh như người thừa. Đang định đứng lên đi ra ngoài một chút thì Phương Ngọc đi về phía anh rồi hỏi:
“Lúc nãy cậu có bị thương ở đâu không?”
“Không.” Hoắc Duẫn Hạo lắc đầu. “Tôi ra ngoài hóng gió một lát.”
Thấy anh đứng lên, Phương Ngọc cũng vội vàng hô:
"Tôi đi nữa.”
Đối với cô thì không ai quan trọng bằng Duẫn Hạo, cô ước gì lúc đó người kéo cô đi là anh, như vậy họ có thể gần nhau thêm một chút.
Âm thanh khép cửa vang lên, trong phòng thoáng chốc trở nên yên tĩnh. Diệp Liên nhẹ nhàng giúp Lập Trì lăn trứng gà, vừa làm vừa than:
“Bọn họ đi rồi thì ai ăn đây, tôi xin được mười quả trứng lận đó.”
“Mang cho phòng bên cạnh.” Lập Trì nghiêng người về phía sau, có chút ngại ngùng nói.
“Ừ nhỉ…”
Không biết Diệp Liên ngây thơ thật hay giả vờ, trong quá trình lăn trứng gà lên gò má của hắn cứ liên tục dùng ánh mắt chuyên chú mà nhìn hắn, nhìn đến nỗi tim hắn bắt đầu gia tốc. Hắn càng nghiêng ra sau, cô càng nghiêng về phía hắn.
Qua một lát, Diệp Liên không vui:
“Cậu mà còn nghiêng nữa là sẽ nằm xuống giường luôn đó, ngồi yên đi.”
Cô lăn thêm một lát rồi thu lại, đem trứng gà bẩn vứt đi và vào nhà vệ sinh rửa tay rồi mới quay trở ra. Lúc này, Lập Trì đang ngồi bóc vỏ trứng và ăn ngon lành. Chạy một vòng khiến hắn cảm thấy hơi đói, ăn tạm thứ này cầm chừng cũng ổn.
Hai người ở nơi này trò chuyện vui vẻ, Hoắc Duẫn Hạo đã đi ra đến gần biển, anh nhìn lòng bàn tay có vết đứt của mình mà nhíu mày. Trong lúc không để ý đã bị mảnh thủy tinh cắt vào, khi tắm thấy đau rát anh mới phát hiện ra.
“Cậu cũng bị thương rồi phải không?” Phương Ngọc ở phía sau lẳng lặng quan sát anh.
“Chỉ là vết thương ngoài da.”
Hoắc Duẫn Hạo nheo mắt nhìn biển ở phía xa, tất cả những việc xảy ra hôm nay giống như một thước phim quay nhanh lướt qua tầm mắt anh. Sau đó dừng lại ở cảnh tượng Diệp Liên nhẹ nhàng lăn trứng gà lên gò má của Lập Trì.
Anh thấy bản thân sắp mất kiên nhẫn rồi, Diệp Liên của anh sẽ bị cướp đi nếu anh còn đè nén tình cảm của mình.
Thấy anh trầm tư suy nghĩ, Phương Ngọc nhỏ giọng thì thầm:
“Điện thoại của cậu này.”
Cô đưa điện thoại lại cho Hoắc Duẫn Hạo, sau đó đứng bên cạnh anh ngắm nhìn hoàng hôn trên biển. Trước đó vì Phương gia cần sự trợ giúp của Hoắc gia nên đã để cô tiếp cận anh, nhưng hai năm này sớm tối ở cạnh anh, không biết từ lúc nào mà cô đã chìm đắm.
“Duẫn Hạo, cậu có biết cậu rất thu hút không?”
“Thu hút?” Anh không cho là vậy.
“Ừ, đối với tôi, cậu là duy nhất.”
Phương Ngọc âm thầm bổ sung trong lòng:
“Nhưng đối với Diệp Liên, cậu chỉ là anh trai mà thôi.”