“Cảm nhận?”
“Ừm.”
Hoắc Duẫn Hạo lắp bắp hồi lâu mới đáp:
“Con bé rất dễ thương, nhìn muốn bảo vệ, che chở, giống… một em thỏ đáng yêu?”
Hóa ra anh nghĩ như thế này về em gái mình à?
“Nếu chỉ là vậy thì được rồi, mẹ không hỏi nữa, nhưng mẹ hy vọng con đừng làm tổn thương Diệp Liên.” Tiêu Linh nghĩ đến mối quan hệ phức tạp của hai đứa là lại thấy đau đầu.
Hoắc Duẫn Hạo rất chắc chắn mà nói:
“Con sẽ không làm thế.”
Trước khi để con trai trở về phòng, Tiêu Linh để lại một câu:
“Con phải xác định rõ ràng, Diệp Liên rốt cuộc là em gái con, hay là một cô gái thật sự. Mẹ nhắc lại một lần nữa, đừng làm tổn thương con bé.”
Câu nói này khiến Hoắc Duẫn Hạo suy nghĩ mãi đến nửa đêm, thậm chí là hôm sau, anh vẫn không cách nào đẩy nó ra khỏi đầu được. Anh không biết tương lai thế nào, nhưng anh có thể chắc rằng mình xem Diệp Liên là em gái.
Hoắc Duẫn Hạo mang theo tâm trạng rối bời đi học, lúc lên lớp chẳng thể nào tập trung nổi.
Phương Ngọc nhìn thấy bộ dạng này của anh, trong lòng thấp thỏm vô cùng. Con trai tuổi này rất dễ bị rung động, nói không chừng Duẫn Hạo đang để ý cô gái nào đó. Cô đưa cho anh một chai nước tăng lực rồi nói:
“Mệt mỏi quá thì nên nghỉ ngơi đi.”
“Không sao. Cảm ơn cậu.”
Hoắc Duẫn Hạo vừa mới nhận chai nước kia thì nghe Phương Ngọc hỏi:
“Diệp Liên là người quen của cậu à?”
Con người của Hoắc Duẫn Hạo hơi co rụt một chút, anh đặt chai nước lên bàn, âm trầm nhìn Phương Ngọc:
“Các người điều tra em ấy?”
“Em ấy? Cách xưng hô này nghe thân thiết thật đó, tôi chỉ tò mò thôi mà, cậu giận hả?” Phương Ngọc tỏ vẻ oan ức.
“Tôi hỏi cô, có phải cô đã điều tra về em ấy không?”
Vẻ mặt của Hoắc Duẫn Hạo lúc này không hiền hòa dễ chịu như bình thường mà mang theo chút lạnh lùng, giống như cha của anh, khi giận lên rất đáng sợ. Phương Ngọc lập tức đứng đắn hơn:
“Không có, do hôm qua cậu cứ nhìn cô ta nên…”. ngôn tình hoàn
“Phương Ngọc, cô không nên nói dối trước mặt tôi.” Hoắc Duẫn Hạo nheo mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của đối phương.
Mặc dù chỉ mới vừa qua tuổi mười bảy thôi, nhưng kinh nghiệm nhìn mặt người khác của Hoắc Duẫn Hạo là được rèn dũa từ khi còn nhỏ đến giờ. Đừng nói là Phương Ngọc, những người gạo cội nói dối trước mặt anh cũng có thể bị anh phát hiện ra, trực giác của anh rất kinh khủng.
“Xin lỗi, thật sự chỉ là tò mò thôi.” Phương Ngọc nghiêm túc nhìn về phía thiếu niên đối diện.
Hoắc Duẫn Hạo lập tức nở nụ cười:
“Tôi cũng chỉ đùa thôi. Diệp Liên là em gái của tôi.”
Đổi mặt còn nhanh hơn lật sách, đây là khả năng trời ban của Hoắc gia các người à? Em gái? Theo như Phương Ngọc biết thì Hoắc gia làm gì có họ hàng bà con ở độ tuổi này, mà còn họ Diệp nữa. Tất cả những gì cô biết là Diệp Liên được người của Hoắc gia đưa vào trường này.
“Em gái họ hàng à?”
Hoắc Duẫn Hạo nửa thật nửa giả nói:
“Chỉ cần biết con bé là em gái tôi thì được rồi, sau này chú ý nó giúp tôi cũng tốt.”
Mặc dù trước giờ không thân nhau, nhưng Hoắc Duẫn Hạo đã tiếp xúc với Phương Ngọc hơn hai năm, cũng có một sự tin tưởng nhất định vào cô ta.
“Được rồi. Tôi đi trước đã.” Phương Ngọc gật đầu với anh, chậm rãi đi ra ngoài.
Nếu thật sự chỉ là em gái thì tốt rồi, nhưng để chắc chắn, cô nghĩ vẫn nên có vài kế hoạch đề phòng. Vừa đi trên hành lang, Phương Ngọc vừa nghĩ đối sách. Cũng không phải cô muốn hãm hại em gái của Hoắc Duẫn Hạo, bởi vì nhìn thái độ vừa rồi của anh, nếu có ai thật sự dám động vào một sợi lông nào của Diệp Liên thì sẽ bị trụng nước sôi và lột da mất.
…
Lúc này trong lớp, thiếu niên ngồi cạnh Diệp Liên vẫn chỉ biết ngủ, thỉnh thoảng hé mắt ra nhìn Diệp Liên một cái rồi thôi. Không phải hắn muốn nhìn cô nàng xinh đẹp ra sao, mà nhìn xem rốt cuộc cô ta đã chép những gì. Âm thanh ngòi bút xẹt qua xẹt lại trên giấy không hề dừng lại, ngay từ khi tiết học bắt đầu là liên tục rẹt rẹt rẹt bên tai hắn.
Hắn tức tối đẩy tay Diệp Liên:
“Không thấy phiền người khác à?”
“Tôi làm ồn đến cậu hả?” Diệp Liên thu hai tay trước ngực, nép sang một bên.
“Ừ, ồn ào quá.”
Hắn nói xong nhíu mày rồi quay mặt sang một bên, tiếp tục ngủ.
Diệp Liên chậm rãi đặt ngòi bút xuống giấy, thấy giáo viên đã bắt đầu xóa bảng, cô bối rối viết lại mấy chữ. Nhưng vừa nhúc nhích, người bên cạnh lại quay ngoắt sang nhìn cô. Không ổn rồi, cô chuyển đến khi học kỳ hai sắp kết thúc, nếu cứ như vậy thì cô sẽ không theo kịp bài mất. Sao chương trình ở dây lại có thể biến thái đến mức này chứ?
Diệp Liên khóc không ra nước mắt, muốn chép bài nhưng sợ cái tên bên cạnh, hắn ta như thể sắp ăn thịt cô vậy. Cô đành đợi đến lúc hết tiết nhắn tin cầu cứu:
“Anh Duẫn Hạo, giúp em với.”
Hoắc Duẫn Hạo đang ngồi trong lớp đột nhiên đứng bật dậy, cái ghế mà anh đang ngồi ngã rầm xuống đất, một đám người mắt to mắt nhỏ nhìn về phía anh.
Anh nhấn nút gọi cho Diệp Liên, sau đó không để ý ánh mắt kinh ngạc của đám học sinh khác mà lao nhanh ra khỏi cửa, miệng thì hỏi:
“Ai bắt nạt em?”
“Hả? Đâu có.”
“Em đang ở đâu?”
“Em đang ở trong lớp, em chỉ muốn hỏi anh có thể giúp em bổ sung kiến thức của học kỳ này không…” Diệp Liên nghe được tiếng thở gấp của anh trai mà khó hiểu.
Nghe đến đây, bước chân vội vã của Hoắc Duẫn Hạo chững lại. Hình như từ lúc Diệp Liên chuyển về đây thì anh bị hố vô số lần rồi, hay là do trong tâm anh luôn sợ con bé bị bắt nạt nên mới ngốc đến mức mất bình tĩnh?
Hoắc Duẫn Hạo đi đến bên cạnh lan can của tầng ba đứng, vò tóc rồi nói:
“Bé ngoan, lần sau em có thể nhắn tin hết một lượt rồi gửi không?”
“Vâng ạ!”
Thật sự là ngoan đến mức người khác không nỡ mắng.
_________________________
*Xin mọi người hãy đọc truyện chính chủ (miễn phí) tại app noveltoon/mangatoon để ủng hộ tác giả*.