Chưa kịp dứt lời, Thanh Tranh đã đặt tay lên vai Di Nguyệt với vẻ mặt đầy tán thưởng.
"Người chị em, cậu làm tốt lắm. Cậu cứ đi lo việc của cậu đi. Phần còn lại cứ để tớ lo."
...............................
Di Nguyệt ôm lấy Thanh Tranh, nói lời cảm ơn rồi tạm biệt cô ấy. Sau khi Thanh Tranh rời khỏi, Di Nguyệt bắt đầu cảm thấy bất an. Thanh Tranh nói đúng, cô thì biết hắn ở đâu mà tìm chứ.
Dù thế nào cô cũng nhất định phải tìm cho ra căn biệt thự của Cố Tử Du, có lẽ cô chỉ có thể lại nhờ đến một người.
Theo lời của bác quản gia, Di Nguyệt cuối cùng cũng đã đến được đây. Cô dương đôi mắt to tròn nhìn căn biệt thự trước mặt.
So với căn biệt thự mà Cố gia đã tặng cho bọn họ vào ngày cưới thì nó có phần xa hoa và lộng lẫy hơn nhiều.
Biệt thự nằm ở ngay trung tâm thành phố, được xây dựng theo kiến trúc kiểu Pháp, phía trước là một đài phun nước nhỏ. Xung quanh được trồng thêm rất nhiều những khóm hoa hồng xanh, nhìn qua có thể thấy chúng vẫn luôn được chăm sóc cẩn thận.
Mặt trời đang dần lặn xuống, khuất sau những dãy nhà cao tầng đồ sộ. Bầu trời trong xanh giờ đây cũng dần trở nên u ám hơn, báo hiệu sẽ lại có một cơn mưa lớn kéo đến.
Di Nguyệt nắm chặt lấy vạt áo. Mái tóc dài, xoăn nhẹ vì bị gió lạnh thổi qua mà bay phất lên, vương vào gò má.
Cảm giác lạnh buốt xuyên qua từng tấc da thịt khiến cô không khỏi rùng mình. Di Nguyệt hít một hơi lạnh, cô biết Cố Tử Du đang ở đó, hắn đang đợi cô tự tìm đến.
Nhất định, lần này cô sẽ không để hắn lại một lần nữa đem gia đình mình ra uy hiếp. Di Nguyệt bước vào trong, phía sau cánh cửa gỗ được chạm khắc tinh tế là một không gian rộng lớn ngoài sức tưởng tượng của cô.
Nhưng thật lạ, ở đây lại chẳng có lấy một bóng người. Di Nguyệt dạo quanh một vòng rồi quyết định bước về phía cầu thang.
Khi chỉ vừa đặt chân đến bậc thứ hai, cô bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến.
"Không ngờ, cô lại đến được đây."
Thanh âm trầm thấp vang vọng giữa khoảng không rộng lớn khiến Di Nguyệt bất giác quay lại.
Cố Tử Du vắt chéo hai chân, hắn ngồi tựa mình trên ghế. Phong thái nhàn nhã, nhìn cô cô chăm chú.
Vẻ mặt thản nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra của hắn khiến Di Nguyệt càng cảm thấy người đàn ông này thật biết cách diễn trò.
Cô bước về phía Cố Tử Du, dù đứng cách hắn một chiếc bàn nhưng Di Nguyệt vẫn bị ánh mắt sắc bén ấy làm cho kiêng dè.
"Tại sao anh phải làm tới mức này?"
Tư thế của hắn không một chút thay đổi, đôi con ngươi màu hổ phách vẫn dán chặt lên gương mặt thuần khiết của Di Nguyệt.
Môi mỏng nhếch thành một nụ cười khiêu khích.
"Tôi nhớ mình đã từng nói với cô rồi, đừng bao giờ làm trái ý tôi."
Đối diện với hắn thế này, cô bỗng chốc trở nên căng thẳng.
"Tôi chưa từng làm gì có lỗi với anh, xin anh đừng đem gia đình tôi vào chuyện riêng của chúng ta."
Cố Tử Du hướng mắt về phía mặt bàn. Phía trên là những tấm ảnh lớn nhỏ khác nhau. Di Nguyệt cầm lên một tấm ảnh, cô nhìn người trong hình rồi chợt nhận ra. Là cô sao?
"Cố Tử Du, anh cho người theo dõi tôi?"
Lần này Cố Tử Du đứng dậy, hắn để tay vào túi quần. Dáng người cao ngạo, ánh mắt hờ hững không hề có ý định tránh né câu hỏi của cô.
"Phải."
Di Nguyệt cảm thấy hắn thực sự rất trẻ con, liền lên tiếng giải thích.
"Tôi và anh ấy thật ra, chúng tôi chỉ là bạn. Anh ấy là..."
Cố Tử Du không kiên nhẫn ngắt lời cô, hắn dường như không còn muốn nghe cô nói nữa.
"Nếu cô đến đây chỉ để nói mấy lời vô nghĩa thì tốt nhất nên cút khỏi đây trước khi tôi nổi điên."
Dứt lời, Cố Tử Du liền lướt qua người Di Nguyệt tiến thẳng về phía cầu thang. Có vẻ như hắn không hề có ý định sẽ dừng lại.
Không còn cách nào khác. Hôm nay, bằng mọi giá cô cũng phải tìm cách cứu lấy gia đình mình.
...-Hoàn chương 19-...