Mộc Thuần cảm giác tóc của mình đồng loạt căng ra, đau đến nỗi cô cắn chặt răng mới không kêu lên. Lúc này cô cũng hiểu được một điều, chống trả chỉ khiến bản thân chịu khổ thêm. Cô hít sâu một hơi, bước nhanh hơn để đuổi theo đám người xung quanh.
Đám người đưa Mộc Thuần đến cuối con hẻm, nơi đó có sẵn một chiếc xe đang chờ. Cô không biết ai là người đã thuê họ, nhưng trong lòng dần xuất hiện đáp án khi nghe đám người kia nói chuyện với nhau.
“Đại ca, con bé này xinh quá, dáng người cũng đẹp nữa, hay là…”
“Cậu ta bảo chở con bé này đến khách sạn rồi mới đưa tiền, đừng có động tay động chân với nó.”
Mộc Thuần bị đẩy vào trong xe, may mắn họ không dùng thuốc mê hay đánh đập cô, cô vẫn còn tỉnh táo để nghĩ cách trốn thoát. Cả khu này người có tiền để thuê đám giang hồ này không nhiều, mà cô cũng chẳng đắc tội ai trong số họ ngoài Tô Dương cả.
Đoán được người phía sau, Mộc Thuần dần bình tĩnh lại một chút. Nếu người muốn bắt cô đi là Tô Dương, hơn nữa muốn đưa cô đến khách sạn, vậy chắc đang muốn cơ thể cô rồi.
Mộc Thuần nhíu chặt mày, không nói lời nào ngồi im trong góc xe. Chiếc xe lăn bánh và chạy hơn nửa giờ mới dừng lại, cô hơi lo lắng vì đây là một nơi cô chưa từng đi qua bao giờ, đã sắp ra khỏi khu vực cô sống. Làm sao bây giờ?
Mộc Thuần đang suy nghĩ thì bị kéo mạnh, người đàn ông kia quát:
“Mày đứng lên nhanh, lề mề quá!”
Không thể phản kháng được, bọn họ đông quá! Mộc Thuần hoang mang bị kéo ra khỏi xe và lôi vào khách sạn, nhân viên ở đó khá giật mình nhưng không dám ngẩng đầu lên. Người đàn ông đe dọa nhân viên:
“Khôn hồn thì đừng có xen vào, không thì mai sau sẽ tới lượt mày!”
Cô gái đó chỉ là người bình thường, bị dọa đến nỗi run lẩy bẩy. Sau khi nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Mộc Thuần, cô nàng áy náy quay mặt đi nơi khác.
Mộc Thuần cũng chẳng hy vọng gì nữa, tâm chết lặng bị đưa lên phòng ở tầng hai của khách sạn. Người đàn ông kia đẩy cô vào trong, quả đúng như cô nghĩ, vừa mới ngã ngồi xuống sàn đã thấy được Tô Dương đang ngồi đợi cô.
“Tiểu Thuần đến rồi à?”
“Đừng có gọi tên tôi!” Mộc Thuần ghê tởm nhìn hắn.
“Sao cũng được, em đến rồi thì tốt. Đây là tiền công của các người.” Tô Dương cười cười móc ra trong túi một xấp tiền đặt lên bàn, để tránh bị người khác điều tra ra gì đó, hắn không dám bắn tiền qua tài khoản cho đám giang hồ này.
Người đàn ông cầm tiền lên kiểm tra một lượt, sau đó nói:
“Lần sau có chuyện thì Tô thiếu cứ tìm chúng tôi.”
Nói xong, ông ta xoay người đi đến bên cạnh Mộc Thuần cưỡng chế không cho cô động đậy. Tô Dương đi đến gần, mỗi bước đều như giẫm lên trêи tim cô khiến cô run rất khẽ. Thấy bàn tay Tô Dương cầm theo ly rượu trêи bàn, cô nín thở nói:
“Tô Dương, anh dừng lại vẫn còn kịp! Anh làm vậy là phạm pháp!”
“Phạm pháp? Em nghĩ tôi là ai ở cái vùng này? Làm chút chuyện vặt vãnh còn sợ đi tù à?”
Câu nói của hắn làm Mộc Thuần tuyệt vọng, nhớ tới người con gái đã từng bị hắn làm cho có bầu và bắt phá, nhớ tới rất nhiều lần hắn gây chuyện nhưng chưa bao giờ phải lên đồn cảnh sát nhận tội, lòng cô lạnh ngắt. Có tiền có quyền thì muốn làm gì cũng được ư? Tại sao có thể thối nát đến thế?
Cằm của Mộc Thuần bị nâng lên, một tay của Tô Dương bóp miệng cô, một tay khác mạnh bạo đổ rượu cho cô uống. Cho dù không muốn, cô vẫn bị sặc và nuốt vào không ít. Một phần rượu đỏ chảy xuống cằm và phần cổ của cô, mặc dù có chút bẩn nhưng trong mắt Tô Dương thì lại rất kϊƈɦ thích. Hắn ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi, ra hiệu cho người đàn ông trong phòng ra ngoài.
Cửa phòng vừa đóng lại đã tự động khóa chặt.
Mộc Thuần ngã ngồi trêи sàn nhà, muốn móc họng để nôn đống rượu vừa uống ra, nhưng vừa được thả tự do thì tay lại tiếp tục bị Tô Dương giữ chặt lại. Cô liếc mắt nhìn hắn, hỏi:
“Xong chuyện rồi thì sao? Anh không sợ tôi tố cáo anh?”
“Tiền của tôi đủ mua chuộc đám người bên ngoài làm chứng là chúng ta đến đây như một cặp tình nhân đó, em ngốc hay giả vờ ngốc?”