Chương 234
“Cộc cộc… Tiếng gõ cửa càng lúc càng dồn dập.
“Ai thế? Đâu phải cửa nhà vệ sinh đâu, gấp gáp gì chứ?” Một bóng người cùng với giọng nói nhỏ bé vội vang lên, chạy đến mở cửa “Cô bé này hài hước quá!” Mặc Trạch Đình nghe được giọng lẩm bẩm của Diệp Minh Tuyền, khẽ cười nói, khóe miệng của Diệp Lâm thấy thế cũng cong lên cười theo.
Bởi vì phòng vệ sinh đối diện với cửa, vì thế nên khi cửa vừa mở ra, đập ngay vào mắt Ninh Nhất Phàm là cảnh tượng Mặc Trạch Đình và Diệp Lâm cùng đứng trong phòng rửa tay, từ góc độ nhìn của Ninh Nhất Phàm có thể thấy hai người đang đứng nghiêng. Mặc Trạch Đừng đứng phía sau ôm Diệp Lâm, mà lúc này không biết đang nói gì, cả hai đều cong môi cười.
Khuôn mặt tinh xảo của anh bỗng chốc phủ đầy sương mù, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, ngập ngừng hồi lâu, anh gật đầu rồi lên tiếng nói: “Thẩm Ngọc Lam, em giỏi thật!” Giọng nói lộ rõ vẻ giễu cợt, hơi tức giận, nhiều hơn nữa chính là sự tuyệt vọng.
Sau đó Diệp Lâm còn chưa kịp phản ứng lại, nhưng chỉ còn bóng lưng đang khuất dần của anh.
Cô vô thức thoát ra khỏi vòng tay của Mặc Trạch Đình, loạng choạng bước về phía cửa, chiếc xe màu đen lao ra khỏi tâm mắt cô như một mũi tên đứt dây với tốc độ phi thường.
Diệp Lâm chớp chớp mắt, hai vai chợt rũ xuống, nhìn thì giống như đang thở phào nhẹ nhõm nhưng thực ra tim lại nhói đau đến bất lực.
Lần này, anh không muốn tin tưởng, chắc hẳn sau này cũng sẽ không.
“Hình như anh họ hiểu lầm gì đó thì phải?” Mặc Trạch Đình không ngốc, hiện tại còn không nhìn ra mối quan hệ mờ ám giữa hai người này nữa thì anh ta chính là người ngốc nghếch nhất.
Diệp Lâm lắc đầu: “Không sao, tôi với anh ấy sớm đã là quá khứ rồi?
Cô vừa nói vừa định quay lại nhìn Mặc Trạch Đình cười, nhưng cô phát hiện ra khuôn mặt mình cứng ngắc.
Tuy nói rằng nhìn Mặc Trạch Đình không nghiêm túc, nhưng thực ra cũng là một người có giáo dưỡng, lúc ngồi bên cạnh cô, thấy cô lơ đễnh bèn tìm lý do đi trước.
Chân trước anh ta vừa mới đi, chân sau Diệp Lâm đã tê liệt khuyu xuống mặt đất.
Cô ôm đầu, nhẳm nghiền hai mắt, vô cùng đau khổ.