Chương 147
“Anh Ninh, xảy ra chuyện này là do cô ấy đột ngột thả lỏng sau khi căng thẳng quá mức. Sau một thời gian nghỉ ngơi, cô ấy sẽ ổn thôi.
Anh đừng lo lắng.”
Bác sĩ cúi đầu nói về tình trạng bệnh của cô, từ đầu đến cuối không dám ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của người đàn ông trước mặt.
Lúc này, Liêu Tự bước vào.
“Tỉnh rồi, não có chấn động nhẹ, không có gì to tát, nhưng đối phương đã thuê luật sư, xem ra là muốn bày mưu kẻ ác cáo trạng trước” Vẻ mặt của Liễu Tự có vẻ hơi nặng nề.
Một tia lạnh lùng lóe lên trong mắt Ninh Nhất Phàm, cáo trạng?
Cũng phải xem anh ta có bản lĩnh đó không, dám chạm vào người phụ nữ của anh, xem ra có vẻ như gần đây anh đối xử với người khác quá nhân từ rồi.
“Cô Cao đang ở cửa, làm loạn muốn gặp cậu.”
Ninh Nhất Phàm nhìn lại Thẩm Ngọc Lam vẫn đang hôn mê: ở đây xem chừng, tôi đi rồi quay lại ngay”
“Nhất Phàm, làm sao lại xảy ra chuyện như vậy? Chị Thẩm, chị ấy có sao không? Anh họ của em đúng là không bằng thú, sao lại có thể làm ra chuyện như vậy chứ?” Cao Nhã Uyên nhìn thấy Ninh Nhất Phàm đi ra, trực tiếp ôm cánh tay anh lo lắng hỏi.
Ninh Nhất Phàm hiển nhiên có chút kinh ngạc khi thấy lúc này Cao.
Nhã Uyên sẽ đứng trên lập trường của Thẩm Ngọc Lam nói chuyện, anh cụp mắt xuống, nhẹ nhàng đẩy cô ta ra, vẻ mặt bình tĩnh nhìn cô ta: “Vừa tỉnh lại rồi lại ngất đi, chắc có lẽ bị dọa sợ rồi.”
“Nhất Phàm, tất cả đều là lỗi của em. Lần trước, anh họ của em đã bắt một cô gái. Em… Em không nên vì nể tình mà giữ cô ấy lại. Anh nói xem, nếu chị Thẩm có chuyện gì, em làm sao nhìn mặt anh chứ?” Nói xong, còn hút hút mũi, kéo bàn tay to của Ninh Nhất Phàm lên: “Nhất Phàm, anh mau đi chăm sóc cho chị Thẩm đi. Đợi chuyện này xong rồi, dành chút thời gian chúng ta sẽ giải trừ hôn ước, chị Thẩm là một người lương thiện, em chúc phúc cho hai người, cuộc họp thường niên lần trước là do em nhất thời hồ đồ, em xin lỗi chị ất Nói xong, cô ta đưa bàn tay trắng nõn mềm mại lên lau nước mắt trên mi.
Ninh Nhất Phàm nghe xong, nhìn người phụ nữ trước mặt thật sâu.
rồi cau mày, sự việc lần trước trong mắt Cao Nhã Uyên đã vô tình lộ ra sự độc ác, sự tàn nhẫn mờ nhạt trên khuôn mặt đó, khiến Ninh Thiếu Phàm trong chốc lát tưởng mình lần trước nhìn nhầm người rồi.
Nhưng, rõ ràng không sai ‘Vậy giờ phút này, cô ta lương thiện hiểu lý lẽ là thế nào đây?
Nếu là giả bộ, vậy cô ta không cần giải trừ hôn ước chứ?
Nhưng nếu không phải giả vờ, vậy chuyện lần trước giải thích thế nào?