Chương 145
Cô nhắm mắt, nghiến răng nói: “Giám đốc Ninh, tôi là mẹ kế của Ninh Thiên Vũ, ông nên biết Ninh Nhất Phàm thích tôi. Nếu ông dám đụng vào tôi, anh ấy sẽ không tha cho ông” Vì sợ hãi nên giọng nói của cô run rẩy.
Lúc này Thẩm Ngọc Lam không còn quan tâm người khác nghĩ gì về mình nữa, dùng đến mối quan hệ với Ninh Nhất Phàm.
Tay quản lý Lâm đang kéo đồ của cô rõ ràng đã ngừng lại một chút, nhưng sau đó ông ta nghĩ tới chuyện gì đó lại nói: “Ninh Nhất Phàm sao? À, nhưng cô chỉ là một người bảo mẫu mà thôi, cô nghĩ anh ta giúp cô sao? Cô đừng quên Cao Nhã Uyên là em họ của tôi, cô nghĩ coi, dù anh ta biết chuyện này thì anh ta có thể làm gì chứ? Anh ta và em họ của tôi vẫn chưa hủy hôn ước đâu, thế mà anh ta dám ra ngoài hẹn hò với người phụ nữ khác, cô nói xem chẳng lẽ anh ta không sợ người đời chửi mảng à?” Nói xong, anh ta còn ha ha cười khinh bỉ.
Mày của Thẩm Ngọc Lam nhướng lên, cô cắn môi dưới, trong lúc này cô cũng không có lời nào để phản bác được…, đúng là như vậy, bây giờ Cao Nhã Uyên vẫn là vị hôn thê của an] Còn cô thì sao? Hiện tại cô không là cái gì cả.
Giờ phút này, cô mới nhận ra dù Ninh Nhất Phàm có làm bao nhiêu chuyện, anh đối xử với cô đúng là rất tốt, cũng rất bảo vệ cô. Nhưng lúc này đây, Cao Nhã Uyên vẫn còn kẹp giữa tình cảm của họ, vì vậy cô luôn cảm thấy thiếu tự tin trước đoạn tình cảm của họ.
Chuyện này, có lẽ vì cô quá sợ hãi bản thân sẽ mất đi, cô sợ hi vọng càng nhiều thất vọng cũng càng lớn.
“Nếu ông dám chạm vào tôi, tôi nhất định sẽ báo công an bắt ông ngồi tù đấy” Trong lòng cô đã sợ đến cực điểm rồi, nhưng trên mặt vẫn vờ như rất bình tĩnh nói lời dọa nạt.
Cô vừa nói xong lập tức vịnh tường rời đi, nhưng cô không đi được hai bước thì người đàn ông kia đã kéo lấy hai chân của cô, dùng chút lực lập tức đã kéo cô về lại chỗ cũ: “Tôi nói cho cô biết, đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Một kẻ chỉ làm bảo mẫu cho người ta như cô, mà được tôi để ý thì đó là may mắn của cô đấy!”
Giờ phút này, màu trong cơ thể của Thẩm Ngọc Lam như mở quanh mà trào ngược ra.
Tay của cô mò tới mò lui trên mặt đất, đến khi chạm đến một vật lạnh buốt cô tiếp tục sờ soạt xuống phía dưới sờ trúng cái máy sấy làm bằng chất liệu inox. Máy sấy SK đều là sản phẩm chất lượng, đẳn đo một chút, cô cũng không muốn làm người khác bị thương nhưng cô càng không muốn bị ông già này làm nhục. “Bé Thẩm ngoan, nghe lời đừng cử động, nếu em ngoan ngoãn anh sế cưng chiều em thật tốt…”
Một lần nữa, lời nói thô tục lại vang lên, câu nói chưa đứt ánh mắt người đàn ông kia đã dừng ở trước ngực của Thẩm Ngọc Lam và tay ông ta bắt đầu tháo dây nịt của mình ra.
Lời nói và hành động của ông ta làm thúc giục Thẩm Ngọc Lam, cô không chút do dự giơ máy sấy lên lập tức đập xuống đầu của người đàn ông kia.
Cô biết rất rõ sức nặng của chiếc máy sấy này, nếu cô không ra tay độc ác chắc chản sẽ không làm người đàn ông này bị thương, nên khi cô thấy người đàn ông ở đẳng kia chỉ choáng váng một lát, thì cô lập tức đập liên tục xuống vào đầu của anh ta… Đến khi người đàn ông kia ngã xuống trên người mình, cô mới dừng tay lại.
Máu tươi từ huyệt Thái Dương của ông ta chảy ra, chảy thấm cả ngực Thẩm Ngọc Lam.
Lúc Ninh Nhất Phàm đến công ty thì trợ lý của quản lí Lâm đứng ở cửa ra vào của công ty đợi anh, thấy anh đến gần cậu ta vội vàng đón tiếp, đầu cúi thật thấp rồi lại chào hỏi rất cẩn thận.