Chương 100
Sau đó, anh chỉ vào Thẩm Ngọc Lam: “Thẩm Ngọc Lam”
“Này, đầu bếp của quán ăn hỏng là sao chứ?” Hàn Tư Nam bỏ mũ trên đầu xuống, lau tay vào quần áo rồi đưa tay về phía Thẩm Ngọc Lam: “Chào cô Thẩm… Tôi tên là Hàn Tư Nam, tôi được mệnh danh là ông hoàng ẩm thực.”
Anh chàng này làm tâm trạng chán nản của Ngọc Lam trở nên dễ chịu hơn rất nhiều, cô đưa tay còn lại ra. Nhưng khi hai bàn tay còn chưa chạm vào nhau thì đã có người kéo Ngọc Lam lại: ‘Em không đói sao? Đi ăn thôi. Đừng nói nhảm với cậu ta.”
Nói xong, anh bước lên lầu mà không ngoái lại.
Lúc này, trong một căn phòng riêng trên tầng hai.
“Cao Nhã Uyên, người vừa rồi hình như là vị hôn phu của cậu đúng.
không?” Âu Dương Kha Nguyệt đang dùng điện thoại chụp ảnh, người đàn ông vừa đi vào thật xuất sắc, khiến cô ta không thể không nhìn thêm lần nữa Cao Nhã Uyên cau mày, đi tới bên cửa sổ. Mấy tiếng trước cô ta gọi cho Ninh Nhất Phàm, muốn mời anh đi ăn tối, những anh nói là bận việc nên cúp điện thoại.
Tâm trạng không tốt nên đến thành phố W để tìm Âu Dương Kha Nguyệt.
‘Vậy mà không ngờ khi đến đây, cả hai vẫn có thể tình cờ gặp nhau, nhưng…
Cô ta đưa mắt nhìn về phía bên trái, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, trong ánh mắt và đáy lòng đều bị sự lạnh lếo bao trùm, hai tay nắm chặt.
Thì ra, công việc mà anh nói là đến đây để đi ăn cùng người khác?
Nhìn thấy anh ta ôm eo người phụ nữ kia, thân mật giữa nơi đông người như vậy sao? Như vậy thì đặt một người vợ chưa cưới như cô ở vị trí nào chứ?
Ngón tay mảnh khảnh siết chặt, lòng bàn tay đâm vào nhau đau nhức.
“Vị hôn phu của cô hình như còn đang tay trong tay với một người con gái, Cao…” Âu Dương Kha Nguyệt còn chưa kịp nói xong thì đã nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau.
Một lúc sau, người phụ nữ vừa ở đây giờ đã xuất hiện ở cầu thang.
Ngay góc tầng 1 và tầng 2 tình cờ có một khoảng trống khá rộng, là nơi phải đi qua của từng phòng.
Ninh Nhất Phàm ôm Thẩm Ngọc Lam trong lòng. Khi anh vừa bước lên bậc thang cuối cùng, đã nhìn thấy Cao Nhã Uyên đang đứng đối diện hai người.
Thẩm Ngọc Lam chưa bao giờ nghĩ cô sẽ gặp Cao Nhã Uyên ở thành phố W, huống chỉ là nhanh như vậy đã gặp nhau, cô còn đang ở cùng Ninh Nhất Phàm như thế này nữa.
Khi nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ của cô ta hiện ra trước mặt.
Cô gần như cảm thấy như mình bị bắt gian tại giường vậy, cảm giác tội lỗi, tự trách và xấu hổ…
Cô cúi đầu, không dám nhìn Cao Nhã Uyên.
Cho dù Ninh Nhất Phàm nói bọn họ sẽ hủy hôn, nhưng bây giờ cô ta mới là vị hôn thê chính thức của anh, còn cô không là gì cả.
Nghĩ đến đây, theo bản năng, cô rút tay mình ra khỏi tay Ninh Nhất Phàm.
Ninh Nhất Phàm liếc nhìn cô, ánh mắt tối sâm lại, nhìn thấy vẻ hoảng sợ trong mắt cô lại càng cảm thấy xót xa.
“Nhất Phàm, anh nói anh bận việc, tức là… bận hẹn hò với phụ nữ khác sao?” Thẩm Ngọc Lam nghĩ rắng trong tình huống như thế này, Cao Nhã Uyên nhất định sẽ bước tới và tát cô.
Nhưng…
Từ đầu đến cuối cô ta không hề nhìn cô.
Cô ta mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ quay đầu lại, ngẩng đầu nhìn Ninh Nhất Phàm.
Thấy Ninh Nhất Phàm cau mày, đứng yên tại chỗ, vẻ mặt nghiêm nghị, không thể đoán được tâm tư.
“Nhất Phàm, anh yêu cô ấy sao? Vậy anh định bỏ rơi em sao?” Cô.