Vũ Vân Hân nhanh chóng bước tới và kéo ba đứa con của mình lại.
Chiếc xe gầm rú húc văng một vài chiếc vali, bánh xe lăn từ trên cao xuống, bề mặt của những chiếc vali bị hư hại nghiêm trọng, và các thanh kéo bị uốn cong.
Khoảnh khắc ấy giống như tôn nghiêm bị người ta giẫm đạp dưới chân vậy.
“Không có mắt à?” Vũ Vân Hân chịu không nổi.
Một người phụ nữ ngoài bốn mươi kiêu hãnh bước xuống xe, mặc váy bó màu đen, tóc dài ngang lưng, trang điểm tinh xảo che đi dấu vết của năm tháng, dáng người quyến rũ với eo thon cùng đôi chân gầy, làn da trắng nõn được chăm sóc tỉ mỉ.
Người giúp việc cung kính bước tới, "Vân phu nhân, bà đã về rồi đấy ạ."
Ba từ “Vân phu nhân” gắn trên người phụ nữ này khiến Vũ Vân Hân buồn nôn.
“Bà ta và Vân phu nhân?” Vũ Vân Hân thực sự không thể tin vào mắt mình, người phụ nữ này khác xa mẹ mình, người giúp việc mới có hiểu lầm gì về Vân phu nhân không?
Người phụ nữ kéo chiếc kính râm đen đang đeo xuống, nhìn Vũ Vân Hân từ đầu đến chân với ánh mắt khinh thường, "Ăn xin ở đâu ra đấy?"
Lời nói khiến người ta đau lòng vo cùng..
"Tôi không phải là người ăn xin, bố tôi là Vũ Thế Kiệt, Vân phu nhân là mẹ của tôi – Diệp Vân, bà là ai?"
Người đàn bà cười mỉa mai, như thể đang nhìn một kẻ ngốc, "Ăn xin đến nhà còn không đuổi ngay cho tôi?”
Vài người đàn ông lực lưỡng lôi Vũ Vân Hân và ba đứa trẻ ra ngoài, hành lý chưa kịp lấy đã bị vứt ra khỏi nhà.
Điều gì đã xảy ra với nhà họ Vân trong bốn năm qua? Tại sao người phụ nữ bên cạnh bố lại không phải là mẹ cô?
Cô lao người về phía cổng với vẻ không phục, hét lên một cách điên cuồng, "Gọi Vũ Thế Kiệt ra đây! Tôi cần một lời giải thích!"
Cánh cửa từ từ đóng lại, và lời nói của cô ấy dường như bị bỏ rơi trong không khí, không ai quan tâm.
“Búp Bê, có phải chúng ta đi lạc rồi không?” Bánh Bao bi đuổi ra ngoài, cậu hỏi với vẻ nghi hoặc.
"Không nhầm. Đây là nhà của mẹ." Làm sao cô có thể quên được nhà của chính mình.
Cô không cam tâm, và sự xấu hổ ngày hôm nay có lẽ cả đời này cô không thể quên.
“Búp Bê đừng sợ, có bọn con ở đây.” Hai đứa bé đáng yêu ôm lấy Vũ Vân Hân.
Có lẽ họ đã phải chịu khổ từ khi còn nhỏ, nên chúng rất hiểu chuyện.
Nhưng sao lại thiết một đứa nhỉ?
Vũ Vân Hân bàng hoàng, "Há Cảo đâu?"
Chỉ thấy bánh bao bò ra từ khe cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu của cậu cười toe toét, trên tay cầm một cái tua vít, "Búp Bê, con báo thù cho mẹ.”
“Tí tuổi đầu báo với chẳng thù cái gì!” Vũ Vân Hân vui vẻ ôm lấy cậu, hiện tại việc phải cấp bách giải quyết là vấn đề chỗ ở, không thể để ba đứa nhỏ ở trên đường cùng mình được.
Một chiếc Bentley màu đen chậm rãi dừng lại trước mặt bọn họ, thân xe sang trọng cao cấp khiến Há Cảo sáng rực cả hai mắt.
“Xin chào, cô có phải là mẹ của đứa trẻ này không?” Một người đàn ông lịch sự bước xuống xe.
Vũ Vân Hân ngập ngừng nhìn đứa trẻ trong tay mình, rồi nhìn người đàn ông trước mặt.
Ngồi ở trong xe, Mục Lâm Kiên nhìn chằm chằm người phụ nữ trước xe.
Dưới ánh mặt trời, làn da trắng như tuyết của Vũ Vân Hân như được mạ thêm ánh sáng, mái tóc dài đen bóng được buộc đuôi ngựa tinh xảo, đôi mắt sáng, hàm răng trắng sáng, ba vòng đầy đặn.
Đó thực sự là cô ấy!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!