Chương 276: Tôi về trễ rồi.
‘Vết trây xước rất dễ nhìn thấy, nó giống như kim châm khiến trái tim Mục Lâm Kiên đau nhói.
“Tôi xin lỗi, tôi về trễ” Vũ Vân Hân phá tan bầu không khí yên tĩnh.
“Tôi.” Cô muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cô muốn giải thích nhưng thấy Mục Lâm Kiên lạnh lùng như băng thì lại không biết mình nên giải thích như thế nào.
“Đến đây”
Giọng nói trầm ấm quyến rũ của anh lạnh lùng vang lên.
Vũ Vân Hân nhìn anh với ánh mắt kinh ngạc, vội vàng bước đến trước giường bệnh của anh.
Trái tim cô đập rất mạnh, giống như sắp nhảy ra khỏi cổ họng rồi.
Cô giống như một con thỏ hoảng hốt lo sợ, liều mạng đi đến trước mặt anh Đôi mắt sắc bén của anh nhìn chằm chảm vào cô, giống như nhìn thấu cô.
‘Vũ Vân Hâm cúi đầu, để ý đến quần áo xộc xệch của mình Hai cái nút áo bung ra không theo quy luật gì, vừa nấy cô chạy gấp quá nên nút hình bướm trên cổ áo cũng bung ra.
Có thể nhìn thấy loáng thoáng lớp áo lót ở bên trong…
Cô vội vàng cầm lấy cổ áo, muốn đóng nó lại một lần nữa. Nhưng kết quả Mục Lâm Kiên lại kéo dải ruy băng lụa ra.
Đầu ngón tay của anh dùng sức, Vũ Vân Hân đành phải tiến gần hơn một bước.
Bàn tay to lớn nằm chặt lấy tay của cô.
Nhiệt độ bàn tay ấm áp bao trùm lấy cô, cảm giác an toàn và thực tế khiến trong lòng cô vô cùng bình yên.
“Lạnh như vậy? Chẳng phải vận động sao?” Cuối cùng anh đã lên tiếng nói.
Dáng vẻ căng thẳng lạnh lùng không nói gì của Mục Lâm Kiên khiến cô rất sợ hãi.
“Ừm, vừa nấy chạy bộ nên chắc bị nhiễm lạnh rồi”
Mục Lâm Kiên ôm chặt kéo cô vào trong lòng.
lấy cô, mạnh mẽ Bọc chiếc chăn ấm áp vào cô.
Dường như anh muốn bảo vệ cô. Anh sửa lại chiếc chăn bên cạnh, sau đó đắp kín giúp cô.
Dùng nhiệt độ của anh để sưởi ấm cho cô.
Anh dựa rất gần, không hề có khoảng cách.
Hai người dựa vào nhau rất sát.
Sự lo lắng trước kia của Vũ Vân Hân dân biến mất.
“Lần sau phải mặc nhiều hơn một chút”
Giọng nói của Mục Lâm Kiên vừa trầm vừa dịu dàng.
Anh sao vậy?
‘Vừa nấy rõ ràng cô còn cảm nhận được anh đang tức giận ở trong điện thoại.
Tại sao nhìn thấy cô anh lại trở nên dịu dàng?
‘Vũ Vân Hân nhìn trước ngó sau, vô cùng hoang mang mà nắm chặt chăn, căng thẳng níu chặt ở đó.
“Thả lỏng ra” Mục Lâm Kiên đặt cằm lên vai cô một cách thân thiết: “Sợ tôi ăn em sao?”
Cô đã ngồi trong lòng anh rồi còn có thể Sợ sao?
“Vận động với aï?” Sự dịu dàng này chẳng qua chỉ là màn dạo đầu, sự nghỉ ngờ mà Vũ Vân Hân lo lắng nhất đã đến.
“Một mình tôi”
“Tại sao lại có vết thương?”
Đầu ngón tay lẳng lơ của Mục Lâm Kiên kéo nút hình bướm của cô ra, nút hình nơ bướm vừa nãy được cột kỹ giờ được tháo ra, có thể nhìn thấy vết thương trên cổ cô một lần nữa.
“Tôi không cẩn thận bị xước”
“Đàn ông?”
Hơi hở bén nhạy giống như vị vua kiêu ngạo, ngón tay to thô bóp lấy căm của cô.
Mục Lâm Kiên ấn số, điện thoại của Vân Hân Hân vang lên.
Một dấy số vừa quen vừa xa lạ đặt trước mặt cô: “Học thuộc đi, trong vòng năm phút mà không học thuộc thì sai một số cởi một bộ đồ”
Mẹ nó!
Anh làm như vậy chẳng phải gi trò lưu manh một cách quang minh chính đại sao?
“Có học thuộc hay không? Không học thuộc thì bây giờ cởi hết ra”
Cô bị anh giam ở trong lòng, có thể dám nói không sao?