Chương 261: Chính là con của cô.
Màn Thầu được Lục Tâm bế trở về.
Cậu nhìn ông cụ đứng bên ngoài nhà trọ, cảm thấy có một sự quen thuộc kì lạ dâng lên.
Ông Mục lạnh lùng đứng bên kia, phía sau có mấy người đàn ông cung kính đi theo sát “Ông Mục, theo địa chỉ mà viện trưởng cho, Vũ Văn Hân đúng là ở chỗ này”
“Chúng tôi cũng đã hỏi thăm người thuê trọ xung quanh, quả thật nhìn thấy Vũ Văn Hân dẫn theo ba đứa trẻ ra vào nơi này. Chỉ là bọn trẻ đều nói Vũ Văn Hân không phải là mẹ của chúng nên chuyện này còn cần phải kiểm tra đối chiếu lại mới biết chính xác được.
Ông Mục giận dữ đập mạnh cây gậy chống xuống đất: “Phế vật”
Hai người đàn ông cam chịu cúi đầu.
“Không phải là con ruột vậy tại sao muốn dẫn theo bên người? Viện trưởng đã nói chắc chắn, đây chính là con ruột của cô tai”
Ông Mục mạnh mẽ nắm cây gậy trong tay, nhìn về một hướng trên lầu “Bọn nhỏ ở trên?”
“Đúng vậy!”
“Đi lên!
Trợ lí do dự một chút: “Không có thang máy, phải đi thang bộ”
“Nơi quỷ quái nghèo nàn rách nát!”
Đi thang bộ, Ông Mục là không đi được.
Ông ta đi nhiều mấy bước đã như muốn mất nửa cái mạng, bởi vì ông ta bị thương tật ở chân, chỉ có thể ngồi lâu một chỗ.
Ông ta không thể đi lên, cũng không thể để người ta khiêng đi lên, như vậy có vẻ quá phô trương, “Bọn họ là ai? Sao cứ nhìn chăm chằm nhà của chúng †a?” Màn Thầu mẫn cảm lại thông minh, cảm thấy được ông cụ trước mắt, đến đây không phải có ý tốt.
“Ông ta là ông nội cháu!”
Lục Tâm nhất thời nhanh miệng thốt ra.
Màn Thầu tức giận trừng mắt: “Ông nội chú thì có.”
… Đột nhiên bị mắng, Lục Tâm vô cùng tủi thân: “Thật xin lỗi, là chú dùng từ không đúng! Ông ta là một ông nội rất tốt bụng!”
“Tốt bụng thế nào?” Màn Thầu không nói gì chỉ lặng lẽ trừng mắt, cho dù cậu ba tuổi cũng không thể lừa cậu như vậy được.
Cậu không thể nhìn ra được chút tốt bụng dễ gần nào từ trên mặt Ông Mục.
“Đừng nói nữa, mở cửa đi về trước được.
không? Chờ vị ông nội này đi rồi chúng ta lại đi tiếp được không?”
“Tại sao chứ, chỗ này là ông ta mở ra à?”
Khí thế ngông nghênh này cực kì giống Mục Lâm Kiên Màn Thầu tránh khỏi ôm ấp của anh, trực tiếp đi ra ngoài.
Trong khu dân cư ít người đi lại, Màn Thầu được xem như là đáng chú ý nhất.
Cậu không chút sợ hãi đi qua khỏi đám người kia.
Thân hình nhỏ bé đáng yêu nhưng trong mắt lại tràn ngập quyết đoán mạnh mẽ Ông Mục nhìn về phía cậu.
Cậu bé rất biết cách ăn mặc, thời trang trẻ em tỉnh tế, tuy không phải là hàng hiệu nhưng lại đồng bộ với nhau, chú ý chỉ tiết nhỏ, khí chất hơn người, bẩm sinh sinh quý khí, không giống như những đứa trẻ sống ở đây.
Đôi mắt sắc bén lạnh lùng cao ngạo nhìn thẳng ông ta.
Đôi mắt sâu, mũi anh tuấn, còn có đôi môi mỏng như cánh hoa…
Cực kì giống Mục Lâm Kiên lúc nhỏ.
Như vậy trong chớp mắt, Ông Mục cảm thấy ông ta và đứa bé này có quan hệ huyết thống với nhau.
Nhưng mà, lí trí vẫn hơn cảm tính.
Ông Mục nhìn người chưa bao giờ sai cũng không phải chỉ vì dáng vẻ giống nhau mà nhận lầm người Màn Thầu lạnh lùng đi qua bên người Ông Mục.
Trực tiếp không nhìn đến ông ta.
Mục đích của cậu rất đơn giản, chính là muốn đi ra ngoài, đi nhờ xe đến bệnh viện thăm búp bê.
‘Vê chuyện đám người này đến đây để làm gì, cậu vốn không muốn biết.
“Tên nhóc thúi này là nhà ai?” Cậu càng ngông nghênh lại càng làm Ông Mục chú ý.
“Phải điều tra đối chiếu mới biết được!
Ông Mục nhìn theo Màn Thầu đã đi xa, thấy bóng dáng của cậu, trong thân thể nho nhỏ lại tràn ngập uy nghiêm.
Có thể là do đứatrẻ biểu hiện quá thành thục, không hiểu sao ông ta lại có cảm giác đau lòng.
“Nó đi như thế nào?”
“Bắt xe buýt!”
Ông Mục lạnh lùng nhăn mày: “nhỏ như vậy đã biết bắt xe buýt, chen lấn bị thương thì làm sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!