Điều này như tiền tài tựa đại dương của mãnh thú vậy, khiến cho hai mắt của Vũ Vân Hân không có tiền đồ mà sáng rực lên: “Cái… cái này… không được đâu! Sao mà được cơ chứ?”
Lý Huy nhíu nhíu mày, sao anh có cảm giác người phụ nữ này đang rất rất là bằng lòng vậy.
“Tổng giám đốc Mục, không thì như vậy đi, sáu mươi tỷ một ngày, tôi chăm sóc cho anh cả tuần! Thấy thế nào?”
“Được!” Mục Lâm Kiên đồng ý ngay lập tức mà không hề nghĩ ngợi.
Lý Huy bị chọc cho tức chết, một người giàu đến đòi mạng, một người nghèo đến bạt mạng, hai người bọn họ bổ sung cho nhau một cách hoàn hảo.
“Nhưng mà còn công việc bên kia phải làm sao bây giờ?”
“Giúp em xin nghỉ phép!”
“Ok!”
Ba tỷ mà lần trước đưa tới, lúc này thế nào cũng muốn lấy lại về một chút.
Cô thiếu tiền, danh vọng và lợi lộc.
Hơn ba mươi tuổi rồi, cô hiểu rõ hơn ai hết. Trong xã hội ngày nay, muốn đấu với trùm tư bản thì phải có thực lực vững vàng và mạnh mẽ. Nếu không cô sẽ mãi ở vị trí công nhân vệ sinh trong tập đoàn Vũ Thị này, huống hồ cô đang rất nóng lòng.
Nóng lòng muốn thành công.
Lý Huy vốn không hề hiểu rõ Vũ Vân Hân, nhưng kể từ chuyện lần này anh nhận ra Vũ Vân Hân là một người phụ nữ từ một con chim sẻ dần biến thành phượng hoàng. Cô không có năng lực cũng không có gia thế, chỉ vì tiền và vẻ ngoài mà tiếp cận tổng giám đốc Mục.
Một người phụ nữ dung tục!
Lý Huy bước ra khỏi phòng bệnh, gọi điện thoại báo cáo tình huống cho ông Mục: “Hiện tại tổng giám đốc Mục cứ giữ người phụ nữ này ở bên mình, e rằng sẽ lành ít dữ nhiều thưa ông Mục!”
“Bây giờ tôi sẽ đến.”
Ông Mục cúp điện thoại, xe đã đến trước cửa tập đoàn Mục Lâm.
Ra đón tiếp ông vẫn là Vũ Thư Anh.
Ông Mục thu lại nét hiền từ lần trước, dùng ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị mà liếc nhìn cô ta: “Tôi đang muốn tìm cô đây!”
Vũ Thư Anh bỗng dưng được thương mà lo sợ.
Không nghĩ đến ông Mục lại cố ý đến công ty là để gặp cô ta.
“Rất vinh dự!” Cô ta lịch sự đáp lại một tiếng.
“Hừ!” Ông Mục cười lạnh, cực kì châm biếm.
Thay vì lên tầng cao nhất, hai người bọn họ đến phòng họp ở tầng bốn.
Pha một bình trà đơn giản, cửa phòng họp đóng lại lẳng lặng chỉ có hai người.
Ông Mục nói thẳng vào vấn đề: “Rời khỏi con trai của tôi.”
“Dạ? Chuyện này… tại sao lại vậy?”
Cô ta rõ ràng không làm gì cả, tại sao lại kêu cô ta rời khỏi?
Tim của Vũ Thư Anh sắp bị bóp chặt.
“Ông Mục, có phải đã hiểu lầm gì rồi không?”
“Cô có biết rằng Mục Lâm Kiên có thương tích trên người không?”
Vũ Thư Anh mờ mịt lắc đầu, cô ta chỉ biết Mục Lâm Kiên có rất nhiều băng dán cá nhân ở trên người.
“Lúc trước nó ở nước ngoài đi máy bay xảy ra sự cố, cô có biết không?”
“Chuyện này thì biết.” Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến cô ta.
“Nó vốn dĩ phải nằm viện dưỡng thương, nhưng bởi vì cô mà nó không thèm quan tâm. Khi ca phẫu thuật vừa kết thúc nó đã lên máy bay đi suốt một đêm. Hiện tại tình trạng thương tích vẫn chưa có thông tin cụ thể, càng ngày càng nghiêm trọng hơn!” Nói đến đây, ông Mục phiền muộn thở dài.
“Tôi hy vọng cô rời khỏi con trai tôi. Tôi biết nó thích cô, nhưng hiện tại trước mắt tôi không muốn nó bị bất cứ một ai ảnh hưởng cả. Tôi chỉ muốn con trai mình có thể dưỡng thương cho tốt.”
Vũ Thư Anh cảm động.
Cô ta hoàn toàn không biết rõ sự tình, cô ta vốn dĩ không nghĩ đến bản thân lại là một người may mắn như vậy.
Mục Lâm Kiên thực sự vì cô ta mà làm ra chuyện lớn lao như vậy.
Hốc mắt cô ta phiếm hồng, nước mắt lơ đãng từ khóe mắt chảy xuống: “Vì cái gì mà không nói cho tôi! Nói rồi thì tôi sẽ bằng lòng mà rời khỏi anh ấy, để anh ấy dưỡng thương cho thật tốt.”
“Mối quan hệ của hai người gần đây rất thân thiết có phải không? Ở công ty, ngay bãi đậu xe…”