Mục Lâm Kiên nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Thật hối hận quá!
Cô ấy không sai!
Sai là do dục vọng chiếm hữu của anh quá lớn!
Anh không thể chịu nổi khi có bất cứ người đàn ông nào khác đến gần cô, chỉ muốn cất giấu cô cho riêng mình mà thôi.
“Búp Bê à, Búp Bê ơi, bọn con yêu mẹ!” đúng 6 giờ, bọn nhỏ gọi cho cô.
Vũ Vân Hân nhìn sắc mặt của anh sau đó tiếp điện thoại.
Lúc nhìn qua điện thoại, Mục Lâm Kiên vô tình thấy được tin tức ở đầu trang.
Đôi mắt anh âm trầm, mặt càng ngày càng lạnh.
“Mẹ, hôm nay chúng ta ăn thịt nướng có được không?”
Vũ Vân Hân nghe điện thoại nên cũng không nhận ra sự khác thường của anh.
Khi đôi môi đỏ mọng của cô hé mở một lần nữa thì cũng là lúc cái hôn ập đến, chặn miệng của cô.
Cô còn chưa kịp định thần lại, điện thoại di động trong tay cũng bị Mục Lâm Kiên ném sang một bên.
Tấm ngăn ở giữa xe được anh kéo lên.
Hơi thở nguy hiểm ngập tràn, làm Vũ Vân Hân cũng thấy sợ: “Anh...anh làm gì vậy?”
Cách hành xử của anh chưa bao giờ cô hiểu được, đáp lại cô chỉ có tiếng vải bị xé rách như đáp án cho tất cả.
Sau một hồi yên tĩnh, bên đầu dây kia ba đứa nhóc tò mò: “Tín hiệu không tốt hả?”
Há Cảo khó hiểu nhìn điện thoại vẫn đang trong trạng thái kết nối, thế nhưng lại không nghe được tiếng của Vũ Vân Hân.
Vào lúc này, Bánh Bao ấn vào loa ngoài.
“Không...đừng...” di động truyền đến giọng yêu kiều của Vũ Vân Hân.
Bánh Bao nhíu mày: “Đang đi ị sao?”
Màn Thầu mông lung.
Ba đứa bé nhìn di động, nhớ lại giọng điệu của Vũ Vân Hân lúc cô bị táo bón trong WC: “Giống thật!”
“Mẹ, có phải dạo này lại bị táo bón không? Nếu thế thì chúng ta không ăn thịt nướng nữa, đi ăn lẩu nhé! Ăn thật nhiều rau xanh thì mẹ có thể thoải mái mà ị ra rồi!”
Giọng của Há Cảo rất lớn làm cho đôi nam nữ ở đầu dây bên kia nghe rất rõ.
Có điều, như vậy cũng không ảnh hưởng đến việc Mục Lâm Kiên đang làm, anh đè cô xuống không để cho cô động đậy, đến cả nói một câu cũng không có sức để nói.
Vũ Vân Hân ngại ngùng đến mức chỉ hận không thể đập điện thoại ngay lập tức.
Cô cố nhịn để không rên ra tiếng, nghẹn đến đỏ cả mặt.
Mục Lâm Kiên từ từ cong môi, cười tà mị, lấy tay đang che miệng của cô ra: “Kêu đi!”
Anh cố tình đến gần sát tai cô, làm cho cô cực kỳ thẹn thùng.
Vũ Vân Hân cắn răng nhẫn nhịn, bỗng nghĩ ra một ý gian ác, tay nắm chặt lấy bả vai của anh.
Móng tay sắc nhọn đâm vào da anh, để lại vết lõm sâu.
“Mẹ, mẹ còn ở đó không? Bọn con đói quá! Mẹ về nhanh được không? Không được giấu bọn con để ở cùng với cái chú phẫu thuật thẩm mỹ ấy. Hôm nay bọn con thấy chú ấy đi cùng người phụ nữ khác, lại còn đến bệnh viện nữa chứ, có phải là chơi với nhau làm cho bụng lớn rồi không chịu trách nhiệm không.”
Lời Bánh Bao nói làm cho không khí ái muội bỗng nguội lạnh.
“Cái...đồ đểu cáng!” Vũ Vân Hân thở hổn hển, mắng Mục Lâm Kiên.
Anh phiền muộn cúp điện thoại.
Trán chạm trán với cô: “Tôi không có!”
Từng câu từng chữ vững vàng khẳng định.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!