Từ giờ đến khi bắt đầu còn năm phút. Các hãng truyền thông lớn cũng đã bắt đầu rục rịch vào việc. Đây là sự kiện rất lớn, vì thế không kể là nhân viên, hay truyền thông, hoặc các đối tác đều được mời đến.
Xem ra, Ninh Phượng rất chắc kèo lần này.
Người đàn ông mặc tây trang xám có điểm xuyến tơ vàng đưa mắt nhìn sang vị trí của Ninh Phượng ở bên cạnh mình. Người này tầm trên dưới 55 tuổi, quần chải chuốt, được chế tác thủ công theo lối Italy, vải dệt xa hoa, đầy quý khí.
Chỉ là dấu vết của năm tháng lưu trên nét mặt và đầu tóc thưa thớt gần như bị hói đã bán đứng tuổi tác của ông ta.
“Chú Minh, hay là như vầy, trước tiên ngài cứ lên chủ trì buổi lễ đã?” giám đốc cung kính nói.
“Như vậy không hay cho lắm đi, nếu như người không tới thì lùi giờ lại hoặc trực tiếp hủy bỏ?”
Giám đốc khó xử: “Hủy bỏ...này không tốt.”
“Chuyện này không ai làm chủ được, tập đoàn Vân thị vốn có tiếng nghiêm khắc, vậy để công bằng thì không bằng chúng ta bỏ phiếu quyết định?” Chú Minh khôn khéo.
Ông ta sẽ không tùy tiện mà động vào miếng mồi ngon mà Ninh Phượng đã háo hức chờ đợi từ lâu, cho dù là tiền bối có tuổi nhất ở tập đoàn Ninh thị này, nhưng ông ta sẽ không dại gì mà đưa mình vào tình thế khó xử đấy.
Loại chuyện nhạy cảm như này, ông ta không muốn dây vào!
Giám đốc nhìn thời gian, bất đắc dĩ mà gọi cho Ninh Phượng.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...”
Giám đốc sốt ruột, lúc quan trọng như này còn tắt máy, như vậy thật dễ làm các đại cổ đông nổi giận.
“Tiểu Tô! Sao Ninh Phượng còn chưa tới? Để tất cả mọi người vì bà ta mà phải lùi lại lịch thì không hay đâu, nhanh đi nhắc nhở đi.” Một vài vị cổ đông đã đứng ngồi không yên.
Bởi vì thời gian đại hội đến rồi.
Vũ Vân Hân đang đứng ở một góc xem kịch, đắc ý nhếch khóe miệng.
Cô còn đang có dự định, nếu Ninh Phượng có thể đến đúng giờ thì sẽ canh luc bà ta đi WC, nhốt bà ta ở trong đấy...nhưng hiện tại xem ra, không cần nữa rồi.
Vũ Bân Hân hưng phấn ra hiệu chúc mừng với ba đứa bé: “Các con rất tuyệt đấy nha! Đặc biệt là Há Cảo!”
Há Cảo gửi một icon thẹn thùng: “Ahh, đáng ghét! Còn muốn được mẹ xinh đẹp khen nhiều nữa cơ!”
Khóe miệng của cô nâng lên, nỗi lo trong lòng cũng buông xuống phần nào.
“Vui sao?” tiếng nói trầm thấp truyền đến từ phía sau tấm vải nhung đen.
Vũ Vân Hân giật mình, xoay người nhìn thì cả người bị một cánh tay mạnh mẹ ôm lấy, miếng vải đen lướt qua người, che dấu cô đi.
Mùi hương của nước thuốc gay mũi lượn lờ xung quanh cô, nhịp tim quen thuộc và cả hơi thở ấm áp...
Sao Mục Lâm Kiên lại tới đây…
Cô giương mắt nhìn, một cái hôn thật sâu chợt đến, làm cho Vũ Vân Hân kinh ngạc mở to mắt. Gương mặt anh tuấn phóng to trước mặt, cánh môi ôn nhu đến mức làm người khác nhũn ra, hơi thở của Vũ Vân Hân dần trở nên mê ly, nóng rực, hai má ửng đỏ như từ bỏ mọi sự phản kháng. Cô buông tay, đặt ở trước ngực người đàn ông này.
“Đau...” Mục Lâm Kiên hơi nhíu mày, dừng lại.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!