“Xe của tổng giám đốc Mục?” Ninh Phượng sốt ruột nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Khí thế từ đoàn xe kia làm người khác phải kính nể, đoàn xe trải dài từ phía trước giao lộ đến tận bên này, chiếm trọn con đường lớn.
Đoàn xe xa hoa đến mức, con nào con nấy đều là giá trên trời, đố ai dám giành đường hay vượt lên trước bọn họ.
“Phu nhân, xem ra rất khó để đến tập đoàn Vũ thị đúng giờ”
Đã qua mười phút thế nhưng đoàn xe vẫn đình trệ, không nhúc nhích.
Ninh Phượng nhanh chóng gọi cho trợ lý “Nhanh chóng phái một chiếc trực thăng qua chỗ của tôi”
“Xin lỗi phu nhân, trực thăng không thể tùy ý sử dụng được vì dù sao cũng là tài sản chung của công ty, chỉ có tình huống khẩn cấp mới có thể điều động, tuy rằng phu nhân chuẩn bị thừa kế tập đoàn Vũ thị, thế nhưng phu nhân đừng quên là, bên phía Minh Thúc chiếm giữ 30% cổ phần, nếu anh ta không đồng ý, thì việc này là không thể”
Ông Vũ làm việc rất tinh tế, cẩn thận, đặc biệt là trong việc phân công hạng mục.
Chính vì vậy mà trong công ty, những quy tắc cũng được đặt ra rất rõ ràng, trừ phi là người nắm giữ chức vị cao nhất, nếu không thì vẫn phải theo quy tắc mà làm.
Dù hiện tại Ninh Phượng đang là người được đề cử cho chiếc ghế chủ tịch đi chăng nữa, nhưng chưa đạt được quyết định chính thức thì bà ta cũng chỉ là phu nhân chủ tịch hay phó chủ tịch mà thôi.
“Xem ra, Vũ phu nhân của chúng ta không kiên nhẫn rồi.” phóng viên lập tức chú ý, đánh tiếng để người quay phim đưa máy quay lại.
Truyền thông thích nhất là mổ xẻ cảm xúc cá nhân, lúc này Ninh Phượng quả thật là ví dụ tốt nhất.
“Đoàng!”
Đột nhiên, một tiếng vang lớn nổ ra.
Chiếc xe phía trước đã chầm chầm khởi động, chỉ có xe của Ninh Phượng là còn dừng ở giữa đường.
“Sao vậy?” Ninh Phượng hỏi, có thể thấy được rõ ràng, xe đi ngày càng chậm lại, thụt lùi hẳn một đoạn với các xe bình thường.
“Vũ phu nhân, hình như xe bị nổ lốp rồi.” tài xế thành thật nói.
“Cái gì cơ!”
Ninh Phượng đã sốt ruột chết đi được, không màng hình tượng gì nữa mà túm lấy cổ áo của tài xế “Tôi cảnh cáo cậu, trong vòng 5 phút xử lý cho tốt, nếu không, tôi không tha cho cậu đâu”
“Năm phút làm sao có thể ạ, là 4 cái lốp đồng loạt nổ, không phải chỉ có một cái!”
Ninh Phượng phát điên mà rống lên “Đồ vô dụng! Rác rưởi!”
Thanh âm chói chói, làm người khác đinh tai nhức óc, phóng viên ngồi cạnh cũng thấy giật mình.
Phóng viên không quên bảo đưa máy quay lại, tiến hành phỏng vấn Ninh Phượng “Xin hỏi Vũ phu nhân, đối mặt với tình huống hiện tại, phu nhân tính ngồi chờ chết hay có biện pháp giải quyết nào sao?”
Ninh Phượng chợt nhận ra camera đang ở trước mặt mình, giữ nụ cười lễ nghĩa: “Làm sao có thể ngồi chờ chết được chứ, nhà chúng tôi có rất nhiều xe, giờ chỉ cần tùy ý gọi một chiếc đến đây là được.”
Nói thế nhưng trong lòng bà ta bình tĩnh nổi sao?
Vốn dĩ đi từ phía Đông của nhà họ Vũ, đi đến đây hết hơn mười phút, từ bờ sông đến tập đoàn Vũ thị ước chừng lại mất hơn một tiếng đồng hồ nữa, chắc chắn sẽ đến công ty trễ.
Bà ta mặc kệ, bước xuống xe, sau đó chạy đến chiếc xe đang dừng ở phía trước đấy không xa, gõ cửa.
“Xin chào, tôi là phó chủ tịch của tập đoàn Vũ thị, mọi người là người của Mục Lâm Kiên đúng không? Con gái của tôi, Vân Thư Ảnh là trợ thủ đắc lực của Mục Lâm Kiên, có thể cho tôi đi nhờ đến tập đoàn Vũ thị không?”
Hai người vệ sĩ ngồi trong xe biểu hiện lạnh lùng, không nói không rằng mà trực tiếp nổ máy, bỏ đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!