Màn thầu nhìn phần tài liệu trước mặt, hài lòng mà ấn xuống nút lưu: "Kết thúc công việc!”
Bánh Bao cùng Há Cảo thu thập lại mọi thứ gọi điện thoại cho Vũ Vân Hân.
“Chúng con muốn ăn lẩu mãnh nam.”
Ba đứa bé trăm miệng một lời, Vũ Vân Hâm đang ngồi ở trên xe buýt ngay cả các vị hành khách đứng cách vách đều nghe được.
Từ lần trước được mang đi ăn lẩu mãnh nam, ba đứa bé đã trở thành fans thật sự.
Vừa vào cửa liền nhìn thấy một mãnh nam lực lưỡng, bốn mẹ con thét chói tai không ngừng.
“Thật man!”
“Đúng vậy! Cơ bắp thật tuyệt!”
“Cơ bụng này thật muốn sờ sờ……”
“Con cũng muốn có được dáng người đó.”
Bốn mẹ con nhìn chằm chằm mãnh nam đi ngang qua, tỏ vẻ rụt rè nhìn thực đơn.
Lúc này, Mục Lâm Kiên đang nhàm chán nằm trong bệnh viện, nhìn thời gian.
Đã 7 giờ, tại sao người phụ nữ kia vẫn chưa tới?
Lần trước không phải nói mỗi ngày sẽ tới xem anh một lần sao?
Làm hại anh mong đợi.
“Tổng giám đốc Mục, hôm nay lão tiên sinh tới công ty thấy Vũ tiểu thư.”
Mục Lâm Kiên lạnh lùng ngước mắt lên.
“Lão tiên sinh nói không cho phép anh cùng Vũ tiểu thư ở bên nhau, bởi vì cảm thấy gia đình của cô ấy quan hệ quá phức tạp, mặt khác cô ấy còn quá gầy.”
Mục Lâm Kiên trả lời, căn bản không đem lời nói nghe vào: "Người phụ nữ kia chết ở chỗ nào rồi?”
Các món ăn trên bàn cơm đều đã nguội lạnh.
Lục Tâm phái người đi tìm kiếm, ngay sau đó tiếp tục nói đề tài vừa rồi: “Tổng giám đốc Mục, nếu là như vậy thì phải làm sao bây giờ? Lão tiên sinh có khi nào sẽ nhân lúc anh không ở công ty mà sa thải Vũ tiểu thư không?”
“Vậy thì sa thải đi.” Anh trả lời bình thản, thật giống như vốn dĩ anh cũng không thích Vũ Vân Hân đi làm, như vậy anh có thể ra một cái giá cao để Vũ Vân Hân đến đây chăm sóc mình.
“Báo cáo tổng giám đốc Mục!”
Một tên vệ sĩ từ ngoài cửa đi vào: "Chúng tôi đã theo dõi được vị trí của Vũ tiểu thư, trước mắt là ở mẫu mãnh nam!”
Lời nói này khiến anh mặt xám như tro tàn.
Ông đây đã như vậy, mà em còn có tâm tình đi coi trai đẹp?
“Mua cửa tiệm đó lại cho tôi, không cho phép Vũ Vân Hân bước vào đó nữa.”
Vệ sĩ nghi hoặc: "Kia bây giờ Vũ tiểu thư đang ăn lẩu, có cần phải mời cô ấy ra ngoài hay không?”
Mục Lâm Kiên nhìn thời gian, 7 giờ rưỡi.
Nếu người phụ nữ kia không ăn uống đàng hoàng, anh lại đau lòng.
“Cô ấy đi cùng ai?”
“Khẳng định là con trai của anh!” Lục Tâm nóng vội lanh mồm lanh miệng.
Mục Lâm Kiên lạnh lùng trừng mắt: "Không cần nhắc lại từ con trai đó.”
“……”
Boss, anh có biết bộ dạng của anh bây giờ của anh rất giống gã đàn ông xấu xa không chịu trách nhiệm hay không.
“Ăn món gì?” Mục Lâm Kiên mặt lạnh hỏi, hỏi một câu khiến tất cả mọi người không nói nên lời.
Vừa rồi còn không cho phép người ta đi vào ăn lẩu, hiện tại lại ở đây quan tâm Vũ tiểu thư ăn cái gì.
Vệ sĩ đành phải đem video cho Mục Lâm Kiên: "Tổng giám đốc Mục, ngài xem đi! Đừng quá để ý.”
Càng nói như vậy, Mục Lâm Kiên càng để ý.
Trong video ầm ỹ, nghe được vô số câu: “Thật man” kinh ngạc và cảm thán.
Bốn mẹ con hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm mãnh nam đi ngang qua.
Vũ Vân Hân uống mấy ngụm rượu, gương mặt ửng đỏ, kích động không thôi mà nhìn về phía người đàn ông trên đài huýt sáo.