Chương 132: Các người nói ai chết cơ?
Vũ Thư Anh trả lời đơn giản, cảm giác người chết chỉ là một người qua đường A và B.
“Quả nhiên tổ trưởng tổ 5 chỉ có thể là Võ Minh Tính, nếu không thì không đàn áp được vận khí xui xẻo”
Vũ Thư Anh chế nhạo, “Ừ! Để Võ Minh Tỉnh làm tổ trưởng thì tốt hơn”
Dù gì thì cũng không ai không thích người có lợi cho mình.
“Cô nói ai chết?”
Một giọng nói quen thuộc khiến hai người phụ nữ giật mình.
Quay đầu lại đã thấy Lục Tâm đứng ở cửa. “Anh Lục!” Cả hai hoảng sợ giả vờ không có chuyện gì.
“Cô nói ai chết?”
“Vân…” Đồng nghiệp nữ vừa định nói, nhưng Vũ Thư Anh đã trừng mắt nhìn lại, “Anh Lục, hôm nay sao lại đến bộ phận của chúng tôi rải rỗi như vậy, chẳng nhẽ là mời chúng tôi uống trà chiều?”
“Có một đơn xin nghỉ việc. Đây là đơn xin nghỉ việc của Vũ Vân Hân. Đích thân tổng giám đốc Mục đã phê duyệt nó. Đơn xin nghỉ phép một tháng, cô hãy càng sớm càng tốt.”
Vũ Thư Anh không thể tin vào tai mình và nhìn vào chữ viết trên đó.
Cô ta đã là thư ký của Mục Lâm Kiên quá lâu, và không ai biết chữ viết tay của Mục Lâm Kiên hơn cô ta.
Mọi lời trong đơn xin nghỉ phép của Vũ Vân Hân thực ra là do chính tay của Mục Lâm Kiên viết ra.
“Vũ Vân Hân đã xảy ra chuyện gì, tại sao cô ta hay xin nghỉ phép vậy?” Cô ta bình tĩnh hỏi.
“Hôm qua có một vụ tai nạn xe cộ, cho nên cô ấy phải nhập viện. Cô phải xử lý càng sớm càng tốt. Tổng giám đốc Mục rất coi trọng chuyện này.”
Vũ Thư Anh ghen tị.
Vũ Vân Hân chết tiệt bị gì mà nhập viện cũng để cho Mục Lâm Kiên viết đơn nghỉ việc họ vậy.
Nhìn nét chữ trước mặt, Mục Lâm Kiên thường không muốn ký thêm một chữ nào nữa, vả lại sao mà Mục Lâm Kiên lại có thể biết Vũ Vân Hân bị tai nạn xe hơi?
Nghĩ đến đây, cô ta mở to mắt và kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy nụ cười khiêm tốn của Lục Tâm, anh gật đầu khẳng định như thể đã nhìn thấu những gì đang suy nghĩ trong đầu cô ta.
Hôm qua Mục Lâm Kiên đã đợi Vũ Vân Hân trước phòng mổ của bệnh viện!
Những suy nghĩ trong lòng cô ta như thắt lại, cô ta cứ tự an ủi mình vì nghĩ nhiều quá.
Khi Lục Tâm rời đi, cô ta nhanh chóng gọi Ninh Phượng, “Mẹ, mẹ có chắc là Vũ Vân Hân đã chết không?”
“Vớ vẩn! Ở phòng chăm sóc đặc biệt, cô ta bị liệt nửa người! Cái này so với chết thì có gì khác đâu! Hơn nữa não bị thương rất nặng! Không chết thì cũng là một kẻ ngốc”
“Nhưng con nhận được tin Vũ Vân Hân xin nghỉ một tháng. Cô ta có thể bình phục trong một tháng không?”
Ninh Phượng khẳng định nói: “Làm sao có thể: Phía sau đầu bị đụng phải máu chảy ròng ròng. Sống sót mới là kỳ tích. Nói không chừng…”
Ninh Phượng đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, “Không phải Vũ Vân Hân hiện tại đang cấp cứu ở bệnh viện sao? Làm sao có thể viết đơn xin nghỉ phép được.”
“Tổng giám đốc Mục đã viết một đơn xin nghỉ việc cho cô ta.”
“Con nói gì!”.
Giết Vũ Vân Hân là một điều tốt, nhưng điều tốt lại xúc phạm Mục Lâm Kiên và nó trở thành một điều xấu.
Ninh Phượng cau mày, “Tại sao chuyện này lại liên quan đến Mục Lâm Kiên?”
Trong video vụ tai nạn gửi cho bà ta hôm qua, vì quá bận nên bà ta chỉ xem đoạn bị va quệt phía trước, không xem hết phần sau.