Không gian lúc này như ngưng trọng.
Hoắc Hạo Nhiên vừa vui mừng vừa kinh hãi, vui mừng vì bất ngờ anh lại cứu được vợ anh, kinh hãi chính là vì trạng thái của cô lúc này. Khi nãy mải ôm cô nên anh không nhìn rõ lắm, trên hai cánh tay anh, trên nên vải sơ mi trắng, ngoại trừ vết thương nơi cô cắn máu tươi rỉ ra, những nơi mà tay cô nắm lấy lại hoàn toàn là máu, là máu từ chính hai lòng bàn tay của cô tiếp xúc vào áo của anh.
Vợ của anh lại bị thương đến mức này.
"Vũ Yên...Vũ Yên." Anh gọi cô, nhưng không có thanh âm đáp lại, hiển nhiên là Phương Vũ Yên lúc này đã bị mệt mỏi cộng với sự sợ hãi quá mức khiến bản thân rơi vào hôn mê sâu rồi.
Hoắc Hạo Nhiên ôm ngang vợ mình lên, quay đầu đi như chạy về phía xe của anh, mà Trần Sang và Phi Ân lúc này cũng đã kịp phản ứng, không đợi boss nhà mình nhắc nhở, đã lái xe trực tiếp tới chỗ Hoắc Hạo Nhiên.
Hai người vội vàng xuống xe, chạy tới chỗ Hoắc Hạo Nhiên, không hẹn mà kêu lên: "Thiếu gia/ Hoắc tổng?"
"Đi bệnh viện." Hoắc Hạo Nhiên vừa thúc giục Trần Sang vừa bế Phương Vũ Yên lên ghế sau của xe. Lên xe ổn định, anh lúc này mới nhìn kỹ vợ của mình, quả nhiên hai bàn tay của cô khắp nơi đều là vết cắt chằng chịt, khuôn mặt còn tái nhợt yếu ớt, quả nhiên là bị hành hạ không ít.
Huống hồ ban nãy, cô hoảng sợ đến độ còn không nhận ra ngay cả anh. Hoắc Hạo Nhiên ôm Phương Vũ Yên mà đau lòng không thôi. Chỉ một chút sơ sót của anh lại khiến bảo bối của anh phải chịu bao nhiêu khổ sở thế này.
Khốn kiếp!!
Hoắc Hạo Nhiên trong thâm tâm gầm lên giận dữ, Tần Uyên tên khốn nạn đê tiện, mày nhất định phải trả giá chi lần này, vốn anh còn không muốn mạng hắn, nhưng một chút lòng thương hại kia lại khiến vợ anh ra nông nỗi này, nếu vậy thì Tần Uyên hắn cũng không cần phải sống tiếp nữa.
Trần Sang nhanh chóng lái xe đi, Phi Ân cùng đám đàn em cũng lái xe theo hộ tống Hoắc Hạo Nhiên đến bệnh viện. Ngồi trên xe chưa bao lâu, điện thoại của Hoắc Hạo Nhiên lại vang lên, anh một tay ôm trọn Phương Vũ Yên vào ngực, tay còn lại lấy điện thoại từ trong túi ra, hai mắt vừa nhìn đến cuộc gọi đến, sát ý đã nổi lên bừng bừng trong mắt. Tìm truyện hay tại [ ТRUM truyeЛ. V N ]
"Tần Uyên!!"
Ẩn nhẫn đi sự tức giận ngập trời, Hoắc Hạo Nhiên liền bắt máy. " Tần Uyên."
Bên kia thanh âm cũng không chút run rẩy của Tần Uyên vang lên: "Hoắc Hạo Nhiên, nếu mày còn không thu tay, vậy thì đừng trách tao ra tay với vợ mày."
Hoắc Hạo Nhiên bên này khẽ nhếch miệng cười lạnh, anh không nghĩ rằng tên Tần Uyên kia đến lúc này vẫn còn mạnh miệng như vậy, người hiện tại đã được anh mang đi, hắn lấy cái bản lĩnh gì mà đòi bàn điều kiện với anh.
Đúng là hoang đường, không biết lượng sức.
"Vậy, mày định làm gì vợ tao?" Hoắc Hạo Nhiên vẫn thản nhiên hỏi, vờ như không biết. Anh lúc này đã ôm vợ trong ngực rồi, nhưng là rốt cuộc lại muốn xem xem Tần Uyên thằng khốn kia còn vùng vẫy được bao lâu.
"Làm gì sao? Ha ha ha, Hoắc Hạo Nhiên, nếu mày không thu tay, tao không ngại biến vợ mày thành đồ chơi của tao đâu, sau đó lại dày vò khiến cô ta sống không bằng chết." Tần Uyên vẫn miệng lớn hùng hổ nói. Hắn lúc này hoàn toàn không biết Phương Vũ Yên đã được Hoắc Hạo Nhiên mang đi từ lâu. Đó cũng là lý do mà đám thuộc hạ của hắn đã tìm khắp nơi, vẫn không thể tìm được.
Hoắc Hạo Nhiên lúc này nhìn xuống sắc mặt của Phương Vũ Yên đang yên tĩnh nằm trong lòng mình, tâm anh liền an ổn hơn một chút, cô không còn sợ hãi nữa mà yên ổn trong ngực anh. Anh chậm rãi đáp lại lời Tần Uyên.
"Tần Uyên, mày nhất định phải trả giá cho những lời lẽ đã nói hôm nay, chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi."
Bên này Tần Uyên nghe xong mấy câu kia, thì nhận lại nữa chỉ là tiếng tút tút tắt máy. Hắn hoàn toàn rơi vào khó hiểu, chẳng phải Hoắc Hạo Nhiên rất coi trọng Phương Vũ Yên sao, tại sao hắn ta lại dửng dưng như vậy, hắn không yêu Phương Vũ Yên sao?
Không lẽ Hoắc Hạo Nhiên còn có ý đồ nào khác, hay là Phương Vũ Yên kia đối với Hoắc Hạo Nhiên căn bản cũng chính là đồ chơi mà thôi?
Hắn lại nghĩ đến Nghê Hương Diệp, không lẽ Nghê Hương Diệp lại lừa hắn, cô ta nói Phương Vũ Yên là điểm yếu của Hoắc Hạo Nhiên. Vậy thì tại sao mọi chuyện lại không như hắn nghĩ, mà Tần Uyên lúc này lại không biết, Nghê Hương Diệp kia bất hạnh đã rơi vào tay Hàn Kiều. Mà chính Hoắc Hạo Nhiên ra lệnh cho Hàn Kiều bắt cô ta, mục đích chính là dùng cô ta uy hiếp Tần Uyên.
Ăn miếng trả miếng mà thôi.
Từng ý nghĩ quái dị lởn vởn trong đầu Tần Uyên. Hắn lúc này vẫn không ngừng tìm kiếm Phương Vũ Yên, vì không nghĩ cô đã thoát. Kết quả càng lúc càng là vô vọng xa vời, nữ nhân kia thật sự chạy nhanh vậy sao, cô ta hoàn toàn biến mất chỉ chưa đầy một giờ đồng hồ.
Khốn kiếp mà!! Tần Uyên cả giận gầm lên. Miếng mồi đến tận miệng còn để vuột mất, lần này thật sự không biết lấy gì để đối phó với Hoắc Hạo Nhiên nữa.
...
Bệnh viện Trung Ương Thành Phố.
Hoắc Hạo Nhiên vừa xuống xe, nhanh chóng ôm Phương Vũ Yên vào kiểm tra, mà Phương Vũ Yên lúc này lại nửa tỉnh nửa mê. Một cỗ hương thơm nhàn nhạt vô cùng quen thuộc ập vào xoang mũi khiến cô cảm thấy dễ chịu, mùi hương này là của Hoắc Hạo Nhiên, là chồng cô, cô dường như nằm mơ, cô thoát chết rồi, mà giấc mơ này là thật, người đang ôm cô là Hoắc Hạo Nhiên, là anh chồng lạnh lùng kiêu ngạo trong tim cô.
Thật tốt vì anh đã đến kịp. Luôn là như thế, lúc cô thất vọng nhất, anh lại như cứu tinh xuất hiện kịp thời. Phương Vũ Yên thầm cảm tạ trong lòng, nước mắt ấm nóng khẽ rơi xuống, cuối cùng cũng tốt.
Bên trong phòng sơ cứu, Hoắc Hạo Nhiên sốt ruột nhìn vị bác sĩ đang tiến hành sơ cứu cho Phương Vũ Yên. Anh cứ đứng như pho tượng, thủy chung nhìn mấy y tá và vị bác sĩ kia sơ cứu cho vợ mình, mà không biết bản thân lại gây ra bao nhiêu áp lực cho người ta.
"Ài..." Vị Bác sĩ thở dài, trịnh trọng nói: "Chàng trai trẻ à, cậu có thể ra ngoài trước không, ở đây có y tá và bác sĩ rồi, huống hồ vợ cậu chỉ là bị thương ngoài da, cậu thấy đấy, nếu cậu còn đứng nhìn chằm chằm như vậy, y tá của tôi sẽ khó mà làm việc.''
Thái độ của vị bác sĩ rất ôn hòa, mặc dù chịu áp lực rất lớn từ cái núi băng mang tên Hoắc Hạo Nhiên kia, nhưng ông vẫn còn khá hơn mấy y tá ở đây, tay chân luống cuống cả lên khi phải đối diện với ánh mắt đầy sát khí của Hoắc Hạo Nhiên.
Hoắc Hạo Nhiên mặc dù không nỡ, nhưng chỉ có thể đi ra ngoài, thật sự là ngoài vợ con ra, anh đúng là chưa bao giờ cho người khác một ánh nhìn thoải mái.
Nửa giờ sau, quá trình băng bó xử lý vết thương cũng hoàn thành. Bác sĩ và y tá khỏi cần nói cũng tự động lui ra ngoài. Hoắc Hạo Nhiên cảm ơn bác sĩ, sau đó lại gọi Trần Sang lại dặn dò cái gì đó rất lâu, sau khi hai người Trần Sang và Phi Ân rời đi, Hoắc Hạo Nhiên mới lại yên lặng đi vào phòng bệnh của Phương Vũ Yên.
Ngồi xuống nhẹ nhàng bên cạnh giường, Hoắc Hạo Nhiên nắm lấy cánh tay nhỏ bị băng gạc quấn quanh, tâm cũng vì vậy mà thắt lại, mày anh càng nhíu chặt. Vết thương trên tay vợ anh nhiều như vậy, chắc hẳn phải đau lắm, vợ anh đúng là nữ nhân kiên cường nhất mạnh mẽ nhất.
Phương Vũ Yên bị nắm tay, vết thương đương nhiên bị động, cảm giác đau buốt khiến cô thanh tỉnh không ít, giật mình gọi lớn: " Hạo Nhiên! Hạo Nhiên!"
Hoắc Hạo Nhiên đang cầm tay cô, giật mình, "Anh đây, anh ở đây, vợ à, em tỉnh rồi, có đau chỗ nào nữa không?" Anh vừa hỏi vừa vội vàng đỡ cô ngồi dậy, tiện thể để cô ngồi dậy dựa vào ngực anh, rót nước cho cô uống xong, anh ôn nhu nói: "Xin lỗi, là anh đến muộn, làm em chịu khổ."
Phương Vũ Yên bật khóc, bao nhiêu kiên cường vài giờ trước trong lúc chạy trốn, hiện tại lại tiêu tán sạch, cô rúc vào ngực anh, hai cánh tay ôm chặt lấy tấm lưng người đàn ông của mình, ủy khuất khóc lên, "Hu hu hu, em còn tưởng sẽ không được gặp anh nữa."
"Không sao, không sao rồi." Hoắc Hạo Nhiên ôm chặt vợ vào lòng, dường như sợ nếu buông cô ra cô sẽ lại bị bắt đi một lần nữa. Anh vừa ôm vừa hôn lên mái tóc có chút tán loạn của cô, hôn lên cả trán, lên khuôn mặt còn dính nước mắt, lên mũi, từng nụ hôn ôn nhu nh7w an ủi, cuối cùng là một nụ hôn thật ấm áp thật thật lâu trên môi cô, rồi mới nhẹ nhàng nói: "Yên tâm, không cần sợ nữa, lần này anh nhất định sẽ bắt kẻ hại em phải trả giá thật đắt."
Phương Vũ Yên nghe anh nói, cô cũng không phản đối, khuôn mặt mệt mỏi, một lần nữa lại chui vào ngực Hoắc Hạo Nhiên, an ổn mà thiếp đi, dường như chỉ có ở nơi này, nghe được con tim anh thổn thức đập lên từng nhịp rõ ràng, cô mới thấy bình yên...