Chương 930: Tìm Kiếm Thân Thế
Anh cũng không muốn để ba mẹ lo lắng, chân của anh thế nào, trong lòng anh hiểu rõ.
Cúp điện thoại của mẹ, Kiều Mộ Trạch thở ra một hơi, anh gọi cho Dương Lệ, bảo cô đi mua thức ăn tới.
Bây giờ anh cũng không muốn ra ngoài, chỉ muốn được ở nhà cùng Trang Noãn Noãn, trong thế giới của hai người.
11 giờ, Dương Lệ mang thức ăn tới, Trang Noãn Noãn cầm đồ vào phòng bếp, anh gầy cả đi, cô muốn bồi bổ cho anh.
Hơn nữa, bây giờ cô cũng tin tưởng vào tài nấu ăn của mình, không cần anh rat ay nữa.
Kiều Mộ Trạch ngồi nghỉ ngơi ở sofa, nhưng anh không muốn thế này, anh muốn lúc nào cũng ở bên cô, tốt nhất là cứ ôm cô, cô làm gì, anh cũng dính chặt ở sau lưng nhìn cô làm.
Sau lưng Trang Noãn Noãn cứ thế dính lấy một người đàn ông, dính rất chặt: “Được rồi, anh ra ngoài trước được không? Ở đây khói dầu.” Trang Noãn Noãn quay đầu, cười đẩy anh ra.
“Không ra, anh muốn ở cùng em, em có biết bao ngày qua anh nhớ em thế nào không?” Kiều Mộ Trạch đúng là không thể nói phải trái.
Trang Noãn Noãn dĩ nhiên biết, bởi vì cô cũng nhớ anh, hai người tâm linh tương thông.
Trang Noãn Noãn không thể làm gì khác, đành mặc kệ anh, hơn nữa người đàn ông này nhìn cô đến mê mắn rồi, thỉnh thoảng còn lén cho cô một cái hôn, khiến gương mặt cô đỏ ửng.
“Có nhớ anh không?” Kiều Mộ Trạch bắt đầu dò hỏi tâm tư cô.
“Nhớ chứ!” Trang Noãn Noãn nói thật.
*Nhớ nhiều không?”
“Rất nhớ rất nhớ.” Trang Noãn Noãn thẹn thùng nói.
“Nhớ cái gì nào?” Kiều Mộ Trạch càng lúc càng tham lam.
“Ừm! Thì là nhớ anh!” Trang Noãn Noãn quay đầu cười nói.
“Chỉ nhớ anh? Không lẽ không nhớ nụ hôn của anh?
Người của anh? Thân thể của anh?” Người đàn ông có chút không vui hỏi.
Tư tưởng của Trang Noãn Noãn đâu có phức tạp như vậy!
Nghe anh nói, cô liền xấu hổ quay đi: “Không nghĩ nhiều như thế.”
Kiều Mộ Trạch nghe xong lại có chút ảo não, hóa ra nỗi nhớ của cô không giống anh.
Anh luôn nhớ đến chuyện ôm cô, hôn cô, thậm chí đến đêm còn nghĩ đến nhiều chuyện hơn.
Còn cô, chỉ đơn giản là nhớ anh thế thôi.
Kiều Mộ Trạch đột nhiên phủ người trên mái tóc dài của cô, hôn một cái trên cổ cô mang ý trừng phạt.
Trang Noãn Noãn vì bị chạm phải điều nhạy cảm mà trốn đi, lại đẩy anh: “Anh nhanh ra ngoài đi! Nếu không, phải hai tiếng nữa mới có cơm ăn mắt.”
Kiều Mộ Trạch bị cô đầy ra ngoài, đành phải ra, nhưng cơ.
thể thon dài của anh vẫn ở cửa, đôi mắt thâm thúy lởn vởn bên cô.
Trước kia, anh nghĩ nhớ một người phụ nữ cũng chỉ đơn giản như vậy, bây giờ, anh có người mình thích, mới biết dục vọng là thứ có thể khắc chế được.
Vì cô, anh nguyện ý nhẫn nại, nguyện ý chờ đợi, không muốn cưỡng ép cô làm bắt kỳ chuyện gì.
Trang Noãn Noãn xào xong ba món mặn một món canh, cũng coi như giống khẩu vị trong nhà, Kiều Mộ Trạch ăn xong, ngon hơn nhiều so với đồ ăn dinh dưỡng ở bệnh viện.
“Đúng là trù nghệ tiền bộ không ít!” Kiều Mộ Trạch khen.
“Tất nhiên, gần đây ngày nào em cũng xem người ta nấu ăn trên mạng, học được không ít.” Trang Noãn Noãn cười.
Kiều Mộ Trạch thoáng qua một tia ý cười, yêu một người, liền muốn thay đổi vì người đó, nguyện ý học hỏi.
Những điều này đều chứng minh, người phụ nữ này yêu anh.
Ăn cơm xong, Kiều Mộ Trạch cũng không ngại hiền, hai người ngồi ở sofa, Trang Noãn Noãn ôm hai ly trà.
Kiều Mộ Trạch cũng muốn hỏi cô vài chuyện về sổ sách của ba cô.
*“Noãn Noãn, giữa em và ba có địa điểm nào bí mật mà người khác không biết không?“Kiều Mộ Trạch hỏi.
“Địa điểm bí mật gì?” Trang Noãn Noãn hỏi lại.
“Anh đang nghĩ, sau khi ba em bị người ta uy hiếp phải làm giả sổ sách, sau chuyện này ông áy hối hận, nhát định sẽ để lại gì đó, mới có thể khiến người kia khiếp sợ, anh tin rằng trong tay ba em vẫn còn bằng chứng quan trọng liên quan đến hung thủ.
Trang Noãn Noãn hơi hoảng hốt đảo mắt, chứng cứ của ba, nếu còn trong nhà, cô nhất định đã lục tung lên rồi, nhưng không tìm được.
“Noãn Noãn, đừng vội, em có thể từ từ nhớ lại một chút chuyện về em, chúng ta không vội.”Kiều Mộ Trạch cũng không muốn để cô đau đầu.
Trang Noãn Noãn giò phút này không tìm được phương hướng, thời gian cô ở cùng ba rất nhiều, mỗi lần ba nói, cô đều ghi tạc trong lòng.
Bây giờ, cô lại không nhớ ra được điều gì quan trọng.
Kiều Mộ Trạch nhìn cô nắm tay lại đấm vào đầu mình, anh lập tức an ủi: “Được rỒi, không nghĩ được thì thôi, không nghĩ nữa, anh chỉ muốn nhắc để em từ từ nhớ ra thôi.”
Trang Noãn Noãn cũng rất mát mác: “Xin lỗi, em vẫn chưa nghĩ ra, nhưng em nhát định sẽ cố gắng nhớ lại.”
“Không sao, chúng ta có thời gian.” Kiều Mộ Trạch đưa tay tới, ôm cô vào ngực.
Kiều Mộ Trạch đã có thể chắc chắn, hung thủ là chú anh Kiều huy Dương, bây giờ chỉ cần chứng cứ, để ông ta trả một cái giá thật lớn, trả lại chân tướng năm đó.
Trang Noãn Noãn gật đầu, cô mong muốn bắt được hung thủ hơn bắt kỳ ai, nhưng chuyện về ba cô quá nhiều, cô cần thời gian suy nghĩ.
“Chờ anh nghỉ ngơi hai hôm, anh cùng em đi tới những nơi ba em hay tới, chúng ta từ từ nhớ lại.” Kiều Mộ Trạch an ủi.
“Ừm, được.” Trang Noãn Noãn gật đầu.
Kiều Mộ Trạch than nhẹ một câu, hôn lên mái tóc cô.
Lam trạch.
Lam Sơ Niệm cũng tâm sự nặng nề, bởi có một chuyện đang nặng trong lòng cô.
Mặc dù Lam gia ai cũng yêu thương cô, nhưng trong lòng cô vẫn còn tiếc nuối, cô rất muốn biết ba mẹ mình có còn trên đời không.
Tâm tâm niệm niệm chuyện thân thế của mình, nhưng chuyện này, cô không biết phải nói với ba mẹ thế nào.
Bởi cô sợ ba mẹ sẽ buồn lòng.
Nhưng Lam Sơ Niệm càng như vậy, tâm trạng cô càng xuống dốc, hai ngày này Lam Thiên Hạo ở nhà nhìn cô thế này, cũng vô cùng đau lòng.
Anh hiểu cô muốn làm gì.
Cơm tối, trên bàn ăn.
Lam Sơ Niệm nhìn những món mình thích, như bị mắt khẩu vị, cô nâng lên đặt xuống mấy lần vẫn không ăn được.
“Ba, mẹ, con quyết định điều tra thân thế của Sơ Niệm.”
Âm thanh kiên định của Lam Thiên Hạo đột nhiên vang lên.
Lam Sơ Niệm kinh ngạc ngắng đầu nhìn anh cả ở đối diện, anh muốn thay cô điều tra chuyện này.
Ba mẹ Lam vừa nghe liền hiểu ý định củ anh, xem ra tâm tư con trai bây giờ thực sự không trừ bỏ được.
“Sơ Niệm, con cũng muốn biết thân phận thực sự của con sao?” Ánh mắt mẹ Lam nhìn về phía cô.
Lam Sơ Niệm cắn đôi môi đỏ mọng, nhẹ nhàng gật đầu: Con muốn.”
Hai vợ chồng Lam gia nhìn nhau, cũng cười một tiếng: “Được, vậy để anh cả con điều tra đi! Mẹ nhìn con dạo này.
tâm trạng không tốt, buồn bực không vui, có lẽ cũng vì chuyện này phải không? Đừng lo, ba mẹ ủng hộ con đi tìm ba mẹ ruột.”
Lam Sơ Niệm nghe xong, kích động nhìn họ: “Cảm ơn ba mẹ. Con yêu hai người.”
“Sơ Niệm, bắt kể thế nào, chúng ta vẫn là người nhà của con, con phải nhớ rõ điều này.” Ba Lam nói.
Lam Sơ Niệm cảm động gật đầu:Dạ! Cảm ơn ba, con biết.”
Lam Thiên Hạo nhìn dáng vẻ vui vẻ của cô, tâm trạng anh cũng được thả lỏng, thậm chí anh còn nghe được sự tha thứ của ba mẹ với anh, giống như ba mẹ đã đồng ý không can thiệp vào chuyện này của anh nữa.
Anh tra được thân thế của Lam Sơ Niệm, không phải tương lai càng có thể danh chính ngôn thuận cưới cô về Sao.
“Anh cả, nếu anh cần em giúp, cứ việc nói, bọn em nhất định sẽ giúp anh.” Lam Thiên Thần cũng nói.
“Được!” Lam Thiên Hạo gật đầu, gắp thức ăn vào chén cho Lam Sơ Niệm: “Đừng buồn bực, ăn nhiều chút.”