Chương 919: Tâm Tư Khó Đoán
Tiếng của những người cứu viện từ bên ngoài hó truyền đến, một nhóm người giống như đang thương lượng việc gì đó.
Còn bên dưới hố đen lúc này có một đôi nam nữ đang ôm chặt nhau, môi hai người tiếp xúc hơi thở gấp rút không động đậy.
Trái tim Lam Sơ Niệm đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, trời ơi! Trời! Sao thế này? Điên mắt thôi.
Nhưng trong đầu cô hiện lên rất nhiều suy nghĩ, toàn thân cô giống như bị tê liệt căn bản không dám động đậy, mà người đàn ông đang hôn cô toàn thân căng cứng đến cực điểm cũng không rời đi.
Đúng lúc này, một ánh đèn pin lóe lên giống như từ trên cao chiêu xuông.
Trong phút chốc, Lam Thiên Hạo đẩy cô gái trong lòng ra, còn bóng dáng Lam Sơ Niệm lùi về sau phía ánh sáng chiếu vào, đúng lúc cô nhìn thấy khuôn mặt không cảm xúc của Lam Thiên Hạo.
Trái tim cô như bị bóp nghẹt, chẳng lẽ nụ hôn này khiến anh không vui như vậy sao? Hay là anh ghét bỏ nụ hôn mà cô hôn anh như này?
Lúc này lông mày Lam Thiên Hạo nhíu chặt, anh căn bản không biết nên dùng tâm trạng và biểu cảm gì để tiếp nhận chuyện này.
Cho nên anh dùng khuôn mặt không biểu cảm khiến Lam Sơ Niệm nghĩ rằng anh giỗng như đang ghét bỏ nụ hôn này.
Trong lòng Lam Sơ Niệm không khỏi cảm thấy mắt mát, cô nhẹ chạm vào đôi môi đỏ có chút mát lạnh, nhưng cô nhớ rõ môi anh rát ám.
“Lam tổng, tạm thời chúng tôi không tìm ra được cách nào tốt nhất, chúng tôi sẽ thả dây thừng xuống, hai người có thể bám vào dây trèo lên được không?”
Lam Thiên Hạo nhìn Lam Sơ Niệm trong bóng tối: “Em có thể làm được không?”
“Em có thể.” Lam Sơ Niệm trả lời vô cùng thành thật.
“Được! Vậy em lên trước đi, cẩn thận một chút.” Lam Thiên Hạo nói với cô.
Thật ra chỉ cần có dây thừng, dẫm từng bước lên thành hồ là hoàn toàn có thể leo được lên trên.
Dây thừng rất nhanh được thả xuống, Lam Thiên Hạo nắm tay Lam Sơ Niệm đi tới chỗ miệng hố, anh kéo dây thừng lớn tiếng nói với người bên trên để bọn họ nhát định phải giữ chặt dây.
Bên trên cũng đáp lại, anh cảm nhận được sự chắc chắn của dây quay sang nói với Lam Sơ Niệm: “Em leo lên trên đi, chậm một chút, nếu như không giữ được thì trực tiếp nói, chúng ta nghĩ cách khác.”
“Không đâu, em có thể làm được.” Lam Sơ Niệm không muốn trở thành một kẻ vô dụng, huống hồ vì cô rơi xuống đây nên đã ảnh hưởng đến rất nhiều người rồi.
Cô năm chặt dây, sợi dây có chút thô cũng không rít tay, bên trên có người đang kéo lên.
Nhưng trong bóng tối, khi cô vừa trèo được hai bước thân thể liền trượt xuống, mà lúc này có một đôi tay đỡ lấy eo cô, thậm chí giây tiếp theo người đàn ông còn cúi xuống dùng vai đỡ lây hông cô.
Khuôn mặt của Lam Sơ Niệm chợt đỏ bừng, bây giờ cô đang ngồi trên vai của anh cả, ngại quá!
“Có lên, leo lên từng chút một.” Giọng nói của Lam Thiên Hạo vô cùng bình tĩnh, giống như anh không hề nghĩ gì tới hành động như này, nhưng thật ra trong lòng anh điều quan trọng nhất vẫn là an toàn của cô.
Tất cả những thứ khác đều không quan trọng.
Nhưng đối với Lam Sơ Niệm mà nói, hành động như này vẫn rất ngại ngùng. Lúc thân thể Lam Sơ Niệm rời khỏi vai anh, người đàn ông liền giơ tay lên dùng lòng bàn tay giữ lấy đùi rồi đẩy cô lên trên.
Lam Sơ Niệm cắn môi đỏ, cảm nhận sự rắn chắc từ lòng bàn tay, cô vừa ngại ngùng đỏ mặt vừa nỗ lực trèo lên trên.
Lam Sơ Niệm cuối cùng cũng được kéo lên trên, cô vừa lên trên liên vội vàng nhìn xuông dưới.
Rất nhanh thân thể Lam Thiên Hạo cũng trèo lên trên một cách lưu loát, đối với anh mà nói ở độ cao như này vẫn chưa tính là gì.
Lam Thiên Hạo nhìn bụi bẩn trên mặt cô giống như một con mèo nhỏ, anh quay sang nói với kỹ sư bên cạnh: “Tôi đưa cô ấy về trước, mọi người tiếp tục kiểm tra đi, buồi tối viết một bản báo cáo chỉ tiết gửi cho tôi.”
“Vâng, Lam tổng.” Các kỹ sư gật đầu.
Lam Sơ Niệm nổi lên lòng áy náy tự trách, bởi vì cô nên anh cả ngay cả công việc cũng lỡ dở.
*Em xin lỗi.” Lam Sơ Niệm xin lỗi nói.
Lam Thiên Hạo ngắng đầu nhìn cô: “Em xin lỗi cái gì?”
“Bởi vì em nên mới cản trở công việc của anh!” Lam Sơ: Niệm chớp mắt nói.
Lam Thiên Hạo không khỏi bị chọc tức, anh vươn tay xoa đầu cô, nếu như đánh mắt cô thì cả đời này của anh coi như xong.
Vẫn may nha đầu này chỉ là rơi xuống dưới chứ không phải mắt tích, điều này còn tốt hơn tắt cả mọi thứ.
“Không sao, chuyện công việc giao cho bọn họ, bây giờ em theo anh về, theo sát một chút.” Nói xong Lam Thiên Hạo vẫn rất sợ hãi, anh nắm tay cô từng bước đi ra ngoài hang động.
Lam Sơ Niệm dựa vào anh giống như một đứa trẻ, nội tâm tự trách vẫn chưa tiêu tan.
Sau khi ra khỏi hang động vết bản trên khuôn mặt cô càng rõ ràng hơn, giông như từ trong than chui ra, hơn nữa toàn bộ quần áo cũng đều là tro bụi.
Tất nhiên trên người Lam Thiên Hạo ở dưới hố cũng bị bản, chỉ là khuôn mặt tuần tú vẫn còn sạch sẽ, Lam Thiên Hạo tìm được một chỗ râm mát nói với cô: “Nhắm mắt lại.”
Lam Sơ Niệm lập tức ngoan ngoãn nhắm mắt, cô nhẹ cúi xuống để anh phủi bụi trên mái tóc, phủi xong cằm của cô bị người đàn ông nắm chặt khiến cô ngẳng đầu nhìn lên.
Lam Sơ Niệm ngoan ngoãn ngẳắng đầu, người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, Lam Sơ Niệm lúc này không nhịn được nhấc mi mắt lên nhìn người đàn ông trước mặt.
Cô thật sự rất muốn hỏi anh, đối với anh nụ hôn vừa rồi ở dưới hố có ý nghĩa gì, anh thật sự ghét nó sao?
“Anh…” Lam Sơ Niệm gọi anh.
Lam Thiên Hạo đang lau bụi bẩn trên mặt giúp cô, thấy cô gọi anh đáp một tiếng: “Sao vậy?”
“Vừa nãy cái đó… Có phải là anh rất không vui không?”
Lam Sơ Niệm lớn mật hỏi.
Bàn tay Lam Thiên Hạo đang phủi trên má cô lập tức sững sờ, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, đồng tử co rụt vào, sắc mặt bình tĩnh nói: “Em đừng nghĩ lung tỉnh, trực tiếp quên nó đi.”
Lam Sơ Niệm chớp mắt, anh bảo cô quên đi sao? Quả nhiên anh ghét nụ hôn đó!
*ÒI Vâng.” Lam Sơ Niệm ngoan ngoãn nghe lời, cô không muốn nghĩ nhiều.
Nhưng cô rõ ràng đồng ý rồi, trong lòng Lam Thiên Hạo lại thấy phiền muộn, thì ra cô thật sự không nghĩ nhiều! Anh vẫn là tự mình đa tình tưởng rằng cô nghĩ linh tỉnh đi đâu rồi!
“Về tắm đi.” Lam Thiên Hạo nói xong quay người cũng không có cầm tay cô nữa, một mình đi về phía trước.
Lam Sơ Niệm ngần người một chút rồi nhanh chóng đuồi theo anh: “Anh, đợi em với.”
Haizz, sao đột nhiên anh cả lại không vui nữa rồi?
Do Lam Sơ Niệm gấp gáp muốn đuổi kịp anh nên nhất thời dẫm phải hòn đá bên dưới khiến cô trượt chân.
“AI” Lam Sơ Niệm kêu lên, trong phút chốc cả người lao về phía Lam Thiên Hạo.
Lam Thiên Hạo nghe thấy tiếng kêu của cô nhanh chóng quay đầu lại, chào đón anh là cái ôm thật chặt.
Cả thân thể mảnh khảnh của Lam Sơ Niệm lao vào vòng ôm của anh, ôm chặt lấy anh. Hô hấp của Lam Thiên Hạo.
gấp gáp, cái ôm này khiến anh cảm nhận được rõ ràng sự mềm mại của cô.
“Anh… Em xin lỗi.” Lam Sơ Niệm vội vàng buông anh ra, cô sợ mình lao vào anh như vậy anh sẽ không vui.
“Sao ngay cả đường em cũng không biết đi thế? Mắt nhìn đường em để đi đâu rồi?” Lam Thiên Hạo muốn mắng cô, có lẽ cũng bởi vì anh vẫn còn tức giận chuyện lúc nãy!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!