Chương 870: Theo Dõi Thất Bại
Cô đeo khẩu trang gọi thức ăn xong thì ngồi nghĩ linh tỉnh.
Cô nghĩ anh cả lúc này lịch thiệp vui vẻ biết bao, dù sao anh cũng đang hẹn hò cùng với cô gái mà anh thầm yêu sâu sắc!
Trong phòng riêng, trong tay Lam Thiên Hạo cầm một bản thảo, bên trên phác thảo một viên kim cương rất đặc biệt, hai đường cắt nhau quấn chặt lấy viên kim cương sáu móng, mà tổng thể hai đường này đều được thiết kế rất đặc biệt.
“Lam tổng, anh đặc biệt thiết kế chiếc nhẫn kim cương này là để chuẩn bị cầu hôn cô gái xinh đẹp nào sao?” Đôi mắt của người phụ nữ ngồi đối diện anh hiện lên vẻ ngưỡng mộ hỏi.
Ánh mắt Lam Thiên Hạo nghiêm túc nhìn lên bản vẽ, anh nở nụ cười: “Đúng vậy! Chuẩn bị trước, đợi thời cơ thích hợp thì có thể đem ra dùng rồi.”
“Cô gái đó thật sự rất hạnh phúc, khiến cho tốn không ít tâm tư, tỉ mỉ thiết kế ra kiểu nhẫn độc nhát vô nhị như vậy, chi phí bỏ ra cũng không ít, huống hồ còn là tình yêu của anh dành cho cô.” Lý Duyệt vừa nói, trong ánh mắt cô lộ ra Vẻ ao ước.
So với nhẫn kim cương thì người đàn ông này mới là món quà đặc biệt nhất! Ánh mắt anh so với kim cương càng mê người hơn.
Ánh mắt Lam Thiên Hạo khẽ động, cho dù bây giờ anh hao hết tâm tư thì cũng không chắc chắn chiếc nhẫn này có thể đeo lên ngón áp út của cô gái đó.
Nhưng đây là kế hoạch mà anh nghĩ rất lâu rồi, cho dù sau này người cô gả không phải là anh thì anh cũng có thể bán cho người đàn ông may mắn đó, để anh ta đeo lên ngón áp út của cô.
Chỉ là nghĩ đến chuyện này, trong lòng anh liền có một loại cảm giác nhói đau đến khó thở.
Lý Duyệt cũng thầm thở dài, mặc dù có quan hệ là bạn học cùng cấp ba nhưng cô cũng làm việc trong cửa hàng của anh được 5 năm rồi, chỉ khi anh đến kiểm tra cửa hàng thì cô mới có thể nhìn thấy anh.
Cô cũng đã quen rồi, chỉ có điều cô vẫn luôn biết trong lòng anh yêu một người phụ nữ rất sâu đậm, bởi vì từ trước đến nay anh không nói nhưng mỗi lần trong cửa hàng có những kiểu mẫu đặc biệt nào thì anh đều giữ lại cho bản thân.
Nhưng đến hiện tại anh vẫn độc thân, cũng không nhìn thấy người con gái hạnh phúc đó bên cạnh anh.
Cô thật sự rất đau lòng cho anh.
Lam Thiên Hạo hài lòng đưa bản thảo cho cô: “Cô nhìn giúp tôi xem có chỗ nào cần sửa không?”
“Đây đã là bản thiết kế cực kỳ hoàn hảo rồi, anh còn muốn sửa sao?”
“Cô dựa vào thị giác của phụ nữ mà thưởng thức nó, nếu như là cô, cô sẽ thích chiếc nhẫn kim cương như này chứ? Nhận được nó có thể hạnh phúc đến mức nào?”
Lam Thiên Hạo hỏi Lý Duyệt.
Khoé miệng Lý Duyệt cười khổ, nghiêm túc nhìn chiếc nhẫn kim cương, quả thật là kiều dáng mê hoặc phụ nữ, nhưng điều cô muốn nói là so với nhân kim cương thì thứ khiến phụ nữ rung động hơn không phải là anh hay sao?
“Cực kỳ hoàn hảo, nếu như cầm nó đi cầu hôn, tôi nghĩ tỉ lệ thành công sẽ là 100%.”
Lam Thiên Hạo cầm bản thảo để trước mặt, cuối cùng cũng quyết định.
“Được, cứ vậy đi! Hi vọng nó thật sự hoàn hảo.”
Ở đại sảnh bên ngoài, Lam Sơ Niệm vừa dùng tóc dài che mặt, vừa lơ đãng ăn thức ăn, tâm hồn thì đang ở trong phòng riêng kia, cũng không biết hai người ở bên trong hẹn hò như thế nào.
Cô có nên vào giúp hay không?
Lam Sơ Niệm cắn môi suy nghĩ nhưng vẫn không dám hành động, cô sợ anh cả sẽ mắng cô, nhỡ đâu phá hỏng cuộc hẹn hò của anh áy, vậy thì thảm rồi.
Cho nên cô vẫn từ từ ngồi đợi!
Lam Thiên Hạo cùng Lý Duyệt ăn cơm xong thì trực tiếp trả phòng, đi từ phòng riêng ra ngoài đại sảnh.
Lam Sơ Niệm nghe thấy có người sắp đi ra cô lập tức ngẳắng đầu lên nhìn, nhưng lại không biết ánh mát của Lam Thiên Hạo cũng đang ngẳng lên nhìn về phía đại sảnh, đột nhiên cô vừa ngẳng đầu lên thì thấy ánh mắt của anh cả cũng nhìn quét về phía bên này.
Cô sợ tới mức vội vàng ôm đầu trốn, nội tâm có một loại cảm giác lo sợ.
Ánh mắt Lam Thiên Hạo cũng chỉ định tuỳ tiện nhìn quanh, nhưng lúc nhìn thấy vị trí cô gái ngồi cạnh cửa sổ, đồng tử anh co lại, cho dù cô có cải trang tốt đến mức nào thì chỉ cần anh vừa nhìn cũng có thể nhận ra.
“Sao vậy?” Lý Duyệt nhìn thấy anh đứng lại, sắc mặt hiếu kỳ hỏi.
“Không có gì, cô đợi tôi một chút.” Lam Thiên Hạo nói xong liền nhắc chân đi vừa phía góc tường.
Lam Sơ Niệm nghe thấy tiếng bước chân, cô lập tức cảm thấy mắt mật, đen đủi thật, bị phát hiện rồi.
Trong vài giây cô ngay lập tức quyết định sẽ chào hỏi trước!
Cô nhanh chóng ngẳng đầu lên đứng dậy nở nụ cười ngọt ngào: “Hi, anh, trùng hợp quá! Sao anh lại ở đây?”
*Sao em lại ở đây?” Lam Thiên Hạo chau mày hỏi ngược lại, trong ánh mắt có chút nghi hoặc.
Lam Sơ Niệm lập tức giả vờ tự nhiên trả lời: “Em hẹn bạn tới đây ăn cơm!”
Lam Thiên Hạo nhìn thức ăn bị một mình cô ăn hết, có chút vừa bực vừa buồn cười: “Em hẹn bạn nhưng lại một mình ăn trước sao?”
Lam Sơ Niệm lập tức xấu hỏ: “Bọn họ cho em leo cây rồi!”
Lam Thiên Hạo sớm đã nhìn ra cô nói dối, đang định hỏi thì Lam Sơ Niệm lướt qua anh, nhìn về phía cô gái xinh đẹp đằng sau kia cười nói: “Anh, cô gái xinh đẹp đó là ai vậy!
“Nhân viên công ty.” Lam Thiên Hạo thấp giọng trả lời, cho.
dù Lý Duyệt là bạn học cắp ba của anh thì cũng đều là quá khứ rồi.
Anh sợ cô gái này sẽ hiểu nhằm.
Ánh mắt Lam Sơ Niệm loé lên ý cười, cô đứng dậy đi đến bên cạnh anh, kiếng chân nói vào tai anh: “Đừng giả vờ.
nữa, em biết cô ấy là ai rồi, chính là cô gái anh yêu thầm đúng không?”
Nói xong Lam Sơ Niệm còn nói: “Anh, bàn này em vẫn chưa thanh toán, anh thanh toán giúp em nhé! Em qua đó chào hỏi chị dâu tương lai của em đây!”
Khuôn mặt điền trai của Lam Thiên Hạo trong phút chốc u ám đi vài phần, chị dâu tương lai? Con mắt nào của cô nhóc này nhận định sự thật này?
Lý Duyệt nhìn thấy một thân hình đáng yêu đi về phía mình, cô lập tức nhận ra đây là cô em gái ca sĩ của Lam Thiên Hạo.
“Em chào chị, em tên là Lam Sơ Niệm, rất vui được làm quen với chị.” Lam Sợ Niệm nở nụ cười ngọt ngào tự giới thiệu bản thân.
“Lam tiểu thư, xin chào.” Lý Duyệt cũng rất thích cô ấy, cô quay sang nhìn Kiều Mộ Trạch đang lấy thẻ ra đưa cho nhân viên để thanh toán cho Lam Sơ Niệm.
“Chị ơi, chị có bạn trai chưa ạ?” Lam Sơ Niệm giả vờ tò mò hỏi, anh cả là người yêu thâm nên cô cũng phải tìm hiểu chị gái này rõ ràng thì mới giúp anh được.
Lý Duyệt ngẫn người, nhưng vì cô quá đáng yêu nên cô lập tức lắc đầu cười: “Chị… chị vẫn chưa có!”
“Vậy chị thấy…”
Lam Sơ Niệm còn chưa nói xong thì một giọng nói trầm thấp truyền đến: “Sơ Niệm.”
Lam Sơ Niệm giật mình, lời nói sau đó cũng bị nuốt vào trong, cô chỉ là muốn hỏi xem anh cả cô thế nào? Có muốn suy nghĩ một chút hay không?
Lam Thiên Hạo sớm đã đoán được cô muốn nói cái gì nên lập tức kịp thời gọi cô lại, Lam Sơ Niệm quay đầu, cánh tay bị Lam Thiên Hạo nắm chặt: “Đi theo anh.”
Nói xong anh nói với Lý Duyệt: “Cô về cửa hàng trước đi!”
Lời nói vừa dứt anh liền kéo Lam Sơ Niệm đi ra ngoài trước, Lý Duyệt ở đẳng sau nhìn cặp trai tài gái sắc không khỏi cảm thấy hứng thú với anh em bọn họ.
Lúc này Lam Sơ Niệm không đội mũ không đeo khẩu trang, để lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp.
Lúc bị Lam Thiên Hạo kéo ra ngoài liền đụng phải mấy cô gái, bọn họ lập tức nhận ra cô.
“Waol Lam Sơ Niệm, là Lam Sơ Niệm kìa!”
“Đúng rồi! Chính là cô ấy, người đàn ông kéo cô ấy đẹp trai quá, là bạn trai của cô ấy sao?”
“Nhanh chụp lại đi.”
Mấy cô gái ngay lập tức cầm điện thoại lên chụp Lam Thiên Hạo và Lam Sơ Niệm, có vài tắm mà họ đuổi theo chụp được chính mặt.