Đôi chân thẳng tắp cũng đặc biệt bắt mắt,
nhìn chung bóng lưng Đường Tư Vũ rất
hoàn hảo.
Hình Liệt Hàn nhẫn nhịn ý muốn ôm cô từ
phía sau, tưởng tượng ôm cô vào lòng
cảm giác ấy hẳn là tuyệt.
Đường Tư Vũ quay lại rửa tay thì bỗng
nhiên bị người đàn ông dựa người vào
cửa làm cho giật mình.
Vài giây sau, cô tức giận: “Anh không thể
phát ra tiếng động à? Lẽ nào anh không
biết một người có thể chết vì bị dọa à?”
“Dọa chết rồi tôi sẽ có trách nhiệm lo hậu
sự.” Hình Liệt Hàn con môi trêu trọc cô.
Đường Tư Vũ suýt chút nữa ném cả cái
muôi trong tay vào mặt anh.
Từ sâu trong đôi mắt Hình Liệt Hàn nở
một nụ cười quyền rũ, anh đột nhiên nghĩ
tới điều gì đó rồi tiến đến cây đàn piano
của cô, lật bản nhạc phía trên rồi bắt đầu
bám từng phím đàn.
Người đàn ông này làm việc gì cũng rất
xuất sắc, mặc dù còn nhiều bỡ ngỡ nhưng
qua vài lần là có thể tìm lại được cảm
giác, tiếng đàn đã dần dần trôi chảy như
tiếng nước vậy.
Trong nhà bếp, tim Đường Tư Vũ đập lên
vài nhịp, trong không gian yên tĩnh tiếng
đàn piano của người đàn ông ấy vang lên,
đánh thức trái tim cô. Cây đàn piano ấy là
thứ cô yêu thích nhất, nghe được tiếng
đàn của Hình Liệt Hàn cô bất giác cảm
nhận được sự cộng hưởng.
Đường Tư Vũ nấu ba món xong, cô tắt
bếp rồi đi ra, thấy dưới ánh nắng nhè nhẹ
của mặt trời rọi vào bóng dáng Hình Liệt
Hàn với chiếc áo sơ mi đang ngồi đàn y
như sức mạnh của một ngọn núi cao.
Đàn hết nốt nhạc cuối cùng, Hình Liệt Hàn
quay qua nhìn bàn ăn thấy cơm nước đã
chuẩn bị xong, anh từ từ bước tới.
Không có cậu nhóc ở bên cạnh, bầu
không khí trong căn phòng luôn trong
trạng thái yên tĩnh, không có tiếng nói
chuyện, nhưng ngược lại làm bất cứ
chuyện gì âm thanh cũng vang dội.
Đường Tư Vũ bê nồi canh và cơm lên,
nhân lúc cô quay đi cất găng tay chống
nóng, Hình Liệt Hàn đã lấy muôi đơm đầy
bát cơm cho cô.
Đường Tư Vũ vừa bước ra thấy cơm bày
sẵn trên bàn, cô sững sờ, nhưng lại tự
nhiên cầm đôi đũa lên và bắt đầu ăn cơm.
Hình Liệt Hàn nhìn cô ăn, anh cũng bắt
đầu ăn. Trong không gian tĩnh lặng ấy,
không hề có cảm giác ngượng ngùng ban
đầu, hai người như một cặp vợ chồng già
vậy, mọi cảm xúc căng thẳng đều bị thu
lại, chỉ còn lại bầu không khí thoải mái.
Trong lúc ăn, Đường Tư Vũ cảm thấy hơi
khát, cô đứng dậy rót một cốc nước. Sau
khi đợi cô đặt bình nước xuống, một bàn
tay với ra cướp lấy cốc nước, cô quay lại
thì thấy Hình Liệt Hàn đã uống sạch.
“NàylAnh…anh không biết tự đi rót à?”
Đường Tư Vũ lên tiếng.
Hình Liệt Hàn cười, tự nhiên nói: “Sao?
Nước bọt cũng nếm qua rồi, cô còn đề ý
mấy thứ này?”
“Ai nếm nước bọt của anh?” Đường Tư
Vũ đỏ mặt phản bác.
“Nụ hôn kéo dài 10 phút tối hôm qua, tôi
không tin cô chưa nuốt đâu.”
“Dùng dừng…dừng lại. Anh đừng nói
thêm gì nữa. Tôi không muốn lãng phí
bữa ăn này.” Đường Tư Vũ vội vã dừng
câu chuyện, người đàn ông này có thể
trong lúc ăn đừng đề cập chuyện này
được không?
Hình Liệt Hàn mỉm cười, thấy cô ngại
ngùng mặt đỏ bừng lên anh rất mãn
nguyện.
Ăn xong, Đường Tư Vũ đứng dậy thu dọn
bát đũa, còn Hình Liệt Hàn cảm thấy hôm
nay mình đã nghiện chơi đàn rồi nên tiếp
tục qua đánh, tiếng đàn du dương, lãng
mạn, như trở thành cơn mưa xuân rơi vào
mọi ngóc ngách trong căn phòng, trong
nhà bếp và cả trong tim Đường Tư Vũ.
Từ trong tiếng đàn, Đường Tư Vũ càng có
cơ hội hiểu thêm về người đàn ông này,
không ngờ rằng vẻ ngoài lạnh nhạt cương
quyết ấy lại trở nên nhẹ nhàng ấm áp khi
bám từng phím đàn.
Có điều bộ mặt ấy của anh ta chỉ được
nhìn thấy khi đứng trước mặt con thôi.
Khi Đường Tư Vũ bước ra, anh liền bám
một phím đàn, móc ngón tay gọi cô: “Qua
đây, tôi và cô cùng đàn một bản.”
Đường Tư Vũ không hứng thú với chuyện
này, lắc đầu nói: “Tôi không muốn.”
“Sao? Chẳng phải cô rất vui vẻ khi đàn
với tên Kỳ Lương kia sao? Lễ nào trong
tim cô tôi không bằng tên Kỳ Lương đó
à?” Gương mặt điển trai của Hình Liệt
Hàn lộ ra vẻ không vui.
Đường Tư Vũ nhíu mày: “Anh sao có thể
so sánh với anh ấy? Anh ấy là một người
lương thiện chính trực, còn anh thì…tôi
cũng chẳng muốn nói nhiều, trong lòng
anh tự hiểu.”
Lúc này có thể coi là chọc tức anh, Hình
Liệt Hàn ngay lập tức đứng dậy rồi tiến
gần tới phía Đường Tư Vũ, trợn mắt đầy
nguy hiểm: “Cô vừa nói gì cô nói lại xem
nào? Tôi là người như thế nào? Khốn
nạn? Hung ác?”
Đường Tư Vũ lập tức có cảm giác phòng
bị, cô ghét nhất người đàn ông này, có
chuyện gì thì từ từ nói, đằng này lại cứ
đến gần cô khiến cô cảm thấy không an
toàn.
“Anh có thể từ từ nói chuyện được
không?”
“Không.” Hình Liệt Hàn hừ lạnh.
“Đúng, anh là một tên khốn.” Đường Tư
Vũ hét lớn, có lẽ hai từ “khốn nạn” cũng
không đủ để nói về anh ta.
Chỉ đơn giản vụ việc năm năm trước, thân
phận khốn nạn của anh đã rửa không
sạch rồi.
Hình Liệt Hàn nhéch mép cười: “Cô đã nói
tôi là tên khốn, nếu như tôi không là tên
khốn ấy có phải cô sẽ thấy có lỗi với cách
xưng hô này không?”
Đường Tư Vũ đờ người, người đàn ông
này hình như cố ý đào một cái hố cho cô
nhảy xuống, sau đó sẽ tìm một cái cớ để
ức hiếp cô.
“Này này. Anh nên về phòng đi.” Đường
Tư Vũ nghĩ rằng chủ đề này nên dừng ở
đây sẽ tốt hơn.
“Vấy bản tôi rồi đuồi tôi về? Có chuyện dễ
dàng vậy sao?”
Đường Tư Vũ cũng không biết nên nói gì
với anh nữa, cô vấy bản anh ta lúc nào?
Cái cách luận tội của anh ta quá tùy tiện.
“Hình Liệt Hàn, anh còn dám động vào tôi,
sau này đừng qua nhà tôi ăn cơm nữa.
Đường Tư Vũ uy hiếp.
“Không cho tôi qua, vậy cô định cho ai
qua? Mộ Phi phải không?” Sắc mặt Hình
Liệt Hàn liền trở nên khó coi.
Đường Tư Vũ muốn khóc òa lên, người
đàn ông này tại sao chuyện gì cũng lôi Mộ
Phi vào? Anh ta có thù gì với Mộ Phi à?
“Này…Mộ Phi cướp công việc làm ăn của
anh à?” Đường Tư Vũ định mở một chủ
đề khác để nói.
“Hừ…Chỉ dựa vào anh ta mà có thể cướp
việc làm ăn của tôi sao?” Hình Liệt Hàn tỏ
vẻ kiêu ngạo.
Đường Tư Vũ muốn cười phá lên nhưng
vẫn tiếp tục chủ đề: “Mộ Phi cũng là một
người có tiếng trong giới kinh doanh, anh
kiêu ngạo quá đấy!”
“Tôi thế đấy.” Hình Liệt hàn hừ lạnh, anh
không muốn tỏ ra yếu kém trước mặt cô,
đặc biệt khi so sánh với Mộ Phi, anh tuyệt
đối không muốn thua.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!