Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổng Tài Daddy Không thể Trêu - Đường Tư Vũ

Chương 668: Ở Lại Nhà Của Anh

Anh cười nhẹ một tiếng, anh đoán được người đứng bên ngoài cửa là ai, tính qua thời gian cô từ lễ trao giải đến đây khoảng 10 phút đi xe.

Ôn Lương Diệu mở cửa ra, chỉ thấy cô gái bên ngoài đang dùng một ánh mắt oán trách nhìn anh.

“Vào ăn tối đi.” Ôn Lương Diệu dịu dàng chào đón cô.

Sự tức giận của Hình Nhất Nặc đến khi nghe những lời này đều không còn. Cô đi vào đóng cửa lại, đem chiếc cúp vừa nhận được đặt lên bàn, cô thay dép lê thoải mái, cuối cùng cô nhảy lên ôm chằm lấy cổ người đàn ông, cả người đu lên người anh.

Hai cánh tay rắn chắc hữu lực của Ôn Lương Diệu giữ chặt cô, ánh mắt tinh xảo mê người của Hình Nhất Nặc gắt gao nhìn anh: “Vì sao hôm nay không cùng em tham gia lễ trao giải?”

“Bởi vì đây là vinh quang thuộc về em.” Ôn Lương Diệu bế cô trực tiếp đi về phía ghế sofa.

Hình Nhất Nặc chớp mắt nói: “Cái này không phải của em, là của chúng ta.”

“Của em chính là của anh, có phân biệt sao?” Ôn Lương Diệu trầm thấp cười nói.

Hình Nhất Nặc lập tức chớp chớp mắt, giếng như anh nói đều đúng.

Ôn Lương Diệu đặt cô ngồi trên ghé sofa, hai tay chống hai bên người cô, nhìn cô gái đêm nay chói mắt đến mức không thể dời mắt.

Hình Nhất Nặc dưới ánh mắt anh lớn mật nghênh đón, còn làm ra bộ dạng cắn môi câu dẫn: “Nghe thấy lời thổ lộ của em không?”

“Nghe thấy rồi!”

“Có cảm tưởng thế nào?” Hình Nhất Nặc nhướng mắt cười hỏi.

“Rất vinh dự.”

“Vậy anh có biểu thị gì?”

“Em muốn anh có biểu thị gì?” Ôn Lương Diệu trầm thấp cười nói.

Hình Nhất Nặc chớp mắt, nhướng mày nói: “Tối nay em ở lại đây, không đi, không trở về nhà.”

Trong hai năm này, cô đều làm một cô gái ngoan ngoãn. Đêm nay cô quyết định cô phải ngủ lại nhà anh.

Ánh mắt Ôn Lương Diệu hiện lên sự kinh hi, lại có chút khắc chế. Trong hai năm này, anh vẫn như vậy chờ cô, chờ cô trưởng thành, không nghĩ tới chớp mắt đã hai năm trôi qua.

“Em có chắc muốn ngủ lại đây không?”

“Vô cùng chắc chắn.” Hình Nhất Nặc nói xong, cảm thấy chiếc váy dạ hội trên người có chút nặng nề, cô xoay người, vén mái tóc dài lên, nói với người đàn ông bên cạnh: “Giúp em kéo khóa xuống, em thay quần áo ăn cơm.”

Ôn Lương Diệu vươn tay giúp cô kéo dây khóa sau lưng xuống, theo tay chậm rãi hạ xuống lộ ra thắt lưng hoàn mỹ của cô.

Hình Nhát Nặc liền mặc bộ lễ phục sắp rơi ra như vậy đi vào phòng ngủ của anh.

Hình Nhất Nặc có quần áo ở đây để dự phòng, nhưng tối nay cô không muốn mặc quần áo của mình.

Cô mở tủ quần áo của Ôn Lương Diệu, trong tủ quần áo của anh đều là một loạt áo sơ mi trắng chỉnh tề, giống như bộ dáng chỉnh tề của anh. Làm người khác rất muốn xé mở vẻ ngoài, làm lộ ra nội tâm cuồng nghiệt của anh.

Hình Nhất Nặc tiện tay cầm một chiếc áo sơ mi trắng của anh mặc lên người, có chút thùng thình, vạt áo vừa vặn che khuất mông của cô, cô xắn tay áo lên, vuốt lại mái tóc đen dài, vô cùng thản nhiên đẩy cửa bước ra ngoài.

Ôn Lương Diệu đang ở bàn ăn chờ cô thay quần áo ra ăn cơm.

Thình lình nhìn thấy cô gái này vậy mà lại mặc áo sơ mi của anh đi ra.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, cô gái mặc trên người áo sơ mi trắng quả thực tỏa ra một loại hấp dẫn trí mạng.

Cũng giống như đàn ông mặc áo sơ mi trắng đối với phụ nữ, toát ra hormone giống đực cực kỳ mạnh mẽ.

Mà người phụ nữ mặc áo sơ mi của đàn ông, đồng dạng có mị lực hấp dẫn nội tâm nguyên thủy nhất của người đàn ông.

Hình Nhất Nặc không cài nút áo ở trên cười, căn bản áo sơ mi của anh đã vô cùng rộng, lúc này xương quai xanh hoàn mỹ của cô cứ như vậy lộ ra ngoài.

Da thịt như ngọc, cùng áo sơ mi trắng tạo ra một loại mỹ cảm phong tình.

Hình Nhất Nặc làm như không có chuyện gì xảy ra, ánh mắt có chút vô tội: “Vừa rồi em không tìm được áo sơ mi của mình, liền mặc của anh.”

Ôn Lương Diệu lại cảm thấy cô rõ ràng là có ý. Hiện tại tâm tư này của cô làm anh có chút kinh hỉ.

“Thích thì mặc đi!” Ôn Lương Diệu lên tiếng, phát ra âm thanh có chút khàn.

Hình Nhất Nặc ngồi ở bàn ăn, trên mặt bàn màu vàng kim, tất cả đều là món ăn cô yêu thích, cô cười rộ lên: “Thì ra anh ở nhà chuẩn bị cho em những thứ này!”

“Ừ! Anh đoán được em sẽ đến tìm anh.” Ôn Lương Diệu ngồi đối diện cô gật đầu.

Hình Nhất Nặc cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng: “Vậy anh cũng đoán được em sẽ lấy được giải thưởng này sao?”

“Chuyện này anh không tham dự. Thậm chí công ty của anh trai anh bên kia cũng hoàn toàn không nhúng tay vào. Cho nên em có thể yên tâm, cúp của em là do em tự mình đoạt về.” Ôn Lương Diệu nghiêm túc mở miệng.

Hình Nhất Nặc mỉm cười: “Thật sao? Không có nhúng tay vào?”

“Không có chút nào!” Ôn Lương Diệu gật đầu.

Hình Nhất Nặc đương nhiên tin anh. Cô gấp một miếng thịt bò, nhìn người đàn ông đối diện: “Lần sao anh không được như vậy nữa, phải đi cùng em.”

“Nhất Nặc, em nên học cách tự mình hưởng thụ thành quả của bản thân. Đây là một loại phong cảnh.” Ôn Lương Diệu ngắng đầu, dịu dàng thuyết phục.

“Phong cảnh không có anh trong đó với em mà nói rất cô đơn.”

Hình Nhất Nặc đem tâm tình suốt đoạn đường vừa rồi nói cho anh nghe.

Nội tâm Ôn Lương Diệu nhất thời co rút, chẳng lẽ chuyện anh buông tay là sai sao? “Em yên tâm, anh sẽ luôn ở phía sau em.”

“Không. Em muốn anh luôn ở bên cạnh em. Không cần đứng sau em.” Hình Nhất Nặc kiên định trả lời anh.

Ôn Lương Diệu mím môi mỉm cười, nâng ly rượu lên: “Chúc mừng em đêm nay vinh dự nhận được giải thưởng lớn.”

Hình Nhất Nặc nâng ly chạm ly với anh. Đem rượu một lần uống hết.

“Uống chậm một chút, không ai giành với em.”

“Em khát quá.” Hình Nhất Nặc tiếp tục vô tội, được thôi! Đêm nay cô kỳ thật có chút khẩn trương.

Lúc cô đến đây chính là vẫn quyết định một việc, cô phải đem bản thân mình giao phó cho anh.

Trong hai năm này, cô không có chủ động, anh liền vẫn không chủ động. Cô biết, điều này không phải là vì anh không yêu cô, mà là vì anh quá yêu cô.

Xem ra, chuyện này vẫn nên là cô tự mình chủ động.

Bây giò cô đã đạt được thành tựu cao nhất. Vì vậy kế tiếp cô muốn nghỉ ngơi một thời gian, có lẽ là 1 hoặc 2 năm, bởi vì cô còn phải làm một chuyện quan trọng hơn trong cuộc đời, đem mình gả cho anh.

Ôn Lương Diệu rót đầy ly rượu của mình, vừa ăn tối, vừa uống rượu.

Ôn Lương Diệu có chút lo lắng cô uống như vậy có thể sẽ thật Sự Say.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!