Chương 602: Mộ Phi Bày Tỏ
Ở nước S xa xôi, trong một nông trại, cuộc sống vừa yên bình lại phong phú vui vẻ, đây có lẽ là thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời cô, bên ngoài bãi cỏ, hương thơm của cuộc sống bay tới.
Việc đầu tiên của cô là mặc quần áo rồi chạy đến phòng Mộ Phi, cùng anh luyện tập hồi phục, bây giờ Mộ Phi đã có thể đi chậm rãi độ trăm thước.
Có điều, hơn một năm không xuống đất, các bắp thịt của anh vô cùng nặng nề, những lúc như vậy, phải mời bác sĩ đến đắm bóp để cơ chân anh hồi phục.
Một năm này của anh chưa từng có tự tin, trải qua mấy ngày này, cuối cùng tự tin của anh đã tìm về, anh cũng nóng lòng, trong đầu tràn đầy dục vọng muốn tới bên cạnh cô.
Không lúc nào anh không muốn đứng lên, chuyện này đôn đốc anh, giúp anh bắt đầu từng bước đi bộ.
Hôm nay Mộ Phi luyện tập được chừng trăm thước, anh đã thở hồn hễn, trán cũng toàn mồ hôi lạnh, Thư Thuần làm tay vịn cho anh, mang đến khăn lông lau mồ hôi cho anh.
Bên người họ là một dải hoa hồng xinh đẹp, mùi hoa bay tới, ánh mắt Mộ Phi rơi trên gương mặt Thư Thuần, chỉ thấy gương mặt cô nhỏ bé tinh xảo, hoa nhường nguyệt thẹn.
Mộ Phi ngắm được bông hoa xinh đẹp nhất, anh đưa tay ra muốn hái cho cô.
: Anh buông lỏng tay Thư Thuần, cô ngần ra, thấy anh kiên trì đi tới cúi người, hái được cành hồng kia, anh còn tỉ mỉ bỏ đi gai nhọn, xoay người đưa cho cô.
“Tặng em.”
Đáy lòng Thư Thuần cảm nhận được hương vị hạnh phúc cô nhận lấy: “Cảm ơn anh.”
“Là anh phải cảm ơn em vì đã không rời bỏ.” Mộ Phi dịu dàng nói.
“Không cần cảm ơn em, đây là chuyện em phải làm.” Thư Thuần lắc đầu, ánh mắt đầy cảm kích: “Anh để em ở bên cạnh anh, em đã vô cùng cảm kích.”
“Nếu em muốn ở lại, hãy ở lại, anh cần em.” Mộ Phi nói những lời này, vô cùng trầm thấp quyến luyến.
Thư Thuần có chút ngại ngùng rủ mi, cong môi cười một tiếng, nhưng rất nhanh ngắng đầu lên: “Cả đời này em cũng sẽ không rời bỏ anh.”
Mộ Phi đi tới cầm tay cô: “Em đang bày tỏ với anh sao?”
Thư Thuần kinh ngạc, gương mặt xinh đẹp ngần ra.
“Được, anh chấp nhận lời bày tỏ của em.” Mộ Phi cười.
Thư Thuần lấy dũng khí gật đâu: “Mộ Phi, em thích anh, từ lúc ở trong nhà hàng được anh cứu ra, em đã thích anh rồi.”
ị Mộ Phi nhớ lại lần đầu tiên khi cô bộc phát khí khái, một khắc đó cũng là lúc anh cảm thấy cô yếu đuối, cần được anh bảo vệ.
“Em yên tâm, sau này có anh, không ai dám bắt nạt em nữa đâu.”
Thư Thuần mím môi cười: “Vâng!”
Ở bên cạnh anh, cô cũng sẽ không gây phiền toái cho anh, cô sẽ ngoan ngoãn.
“Anh nghỉ ngơi xong rồi, chúng ta về thôi.” Mộ Phi nói với cô.
“Em đỡ anh về.”
“Không cần, để anh tự đi.” Mộ Phi kiên định nói.
Thư Thuần ở bên đi cùng anh, từng bước từng bước trở về.
Trời tối, sau khi Mộ Phi tắm xong, Thư Thuần liền thử thủ pháp đấm bóp mới học được thay Mộ Phi đắm bóp cơ bắp, Mộ Phi nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ đau lòng. Thư Thuần lúc này đã bỏ đi hết vẻ e thẹn của người con gái, cô đưa tay, một lần lại một lần nắn chân cho anh, dù là tay đau, cô cũng không kêu một tiếng.
Nhưng dáng vẻ bàn tay đỏ ửng của cô vẫn bị anh nhìn thấy, anh đưa tay cầm lấy tay cô: “Đừng xoa nữa.”
Thư Thuần ngẳng đầu cười một tiếng: “Em không mệt, xoa thêm một lúc nữa đi.”
Mộ Phi lắc đầu: “Không cần, anh thoải mái hơn nhiều rồi.”
Nói xong, Mộ Phi kéo cô xuống bên người, anh lấy từ bên cạnh ra chiếc túi, cầm một cái hộp vàng đưa cho cô: “Tặng em.”
“Đây là gì?”
“Một bộ trang sức, em đeo lên đi.” Mộ Phi nói.
Thư Thuần đưa tay mở ra, bộ trang sức bên trong làm cô sợ hết hồn, chỉ nhìn sợi dây chuyền với những hạt to tròn bên trong, cô đã biết giá cả không nhỏ.
Từ nhỏ đến lớn, món đồ đắt tiền nhất của cô cũng chỉ là một chiếc vòng tay hơn 200 tệ, nào nhận nổi món quà quý giá thế này.
“Đắt quá, em không thể nhận.” Thư Thuần lắc đầu, đặt bộ trang sức lên bàn, không thể lấy.
Mộ Phi hiểu, cô xuất thân từ cô nhi viện, cuộc sống trước đây luôn cần kiệm, nhưng khi ở bên anh, cô không cần phải như vậy nữa.
“Thư Thuần, đây là quà anh tặng em, là tâm ý của anh, bất luận có đắt hay không, em đều phải nhận.” Mộ Phi nói.
Thư Thuần lắc đầu: “Em không thẻ lấy.”
Trong lòng cô, đây là sự hồi báo của Mộ Phi, muốn báo đáp cô vì đã chăm sóc anh, nhưng sự quan tâm chăm sóc của cô không muốn nhận lại bởi những món quà đắt tiền này.
Đây là chuyện cô cam tâm tình nguyện.
š Mộ Phi dịu dàng nhìn cô: “Thư Thuân, đây là quà anh tặng em, không còn ý gì khác, anh mong em ở bên anh sẽ nhận được những thứ tốt hơn.
Thư Thuần trừng mắt nhìn, cô nắm chặt tay, nhìn món quà này, cô còn do dự.
“Em yên tâm, một món quà này cũng không khiến anh nghèo đi đâu, anh tự tính được trong tay anh có bao nhiêu tiền, hơn 50 tỷ! Cho nên sau này ở cạnh anh, em không cần lo chuyện tiền bạc, của anh chính là của em.”
Mộ Phi không còn cách nào khác, đành dùng cách này để khuyên giải cô.
Thư Thuần kinh ngạc, cô biết anh có tiền, chính bởi vậy, cô luôn nghĩ bản thân không thể nào được trở thành một kẻ tham tiền, vì cô không cần tiền của anh, thứ cô cần chỉ là tư cách được ở bên anh.