Chương 596: Tô Thắm Thai Nghén
Toà nhà tổng thống, Tô Thắm chính thức tiến vào giai đoạn nôn nghén ba tháng đầu thai kỳ, lúc mới biết mang thai, cô cứ cho rằng bản thân sẽ thắng lợi vượt qua ba tháng đầu thai nghén, bởi vì lúc đó cô một chút cảm giác buồn nôn cũng không có.
Nhưng mà không qua mấy ngày, cô liên tục nôn khan, mà đồ ăn mỹ vị lúc bình thường, bây giờ nhìn thấy một chút cảm giác thèm ăn cũng không có. Điều này làm Diệp Đông rất lo lắng, bình thường anh phục dịch bên cạnh tổng thống, ngày ba bữa cứ căn cứ theo khẩu vị của ngài mà làm, bây giờ khẩu vị của Tô Thắm trở nên bắt thường.
Hiên Viên Thần mấy ngày nay cũng chọn xử lý công việc ở thư phòng, bầu bạn với Tô Thắm mỗi lúc.
Lúc này anh mới xử lý công việc xong, đầu xuân Tô Thắm thích ngồi trong hoa viên.
Hiên Viên Thần nhìn ra ngoài cửa số thấy một thân váy lam của Tô Thắm, mái tóc dài thả tự nhiên hơi rối ở sau ót, ngồi ở đó, nắng xuân rơi trên người cô tản ra một mảng yên ôn an bình.
Tô Thấm bây giờ ăn không vô, uống cũng không được, bản thân cô ngược lại rất bình tĩnh, lo lắng cho người bên cạnh.
Hiên Viên Thần vừa đi ra, Diệp Đông vừa nấu xong một nồi canh gà hầm bổ, đây chính là nồi canh anh cực kỳ dụng tâm mà nấu, vớt đi máy lần mỡ, cuối cùng cũng nấu ra được nước canh trong veo.
“Tổng thống, canh xong rồi, ngài đi thăm phu nhân à?”
*ỨP”
“Vậy ngài bưng một chén canh qua đó đi! Phu nhân từ sáng đến giờ, cái gì cũng ăn không vào.”
“Được!” Hiên viên thần gật đầu: “Còn có bánh ngọt không? Lấy đến đây một chút, tôi đưa qua luôn.”
Diệp Đông lấy một chiếc bánh ngọt và một bát canh để lên khay, Hiên Viên Thần nhận lấy khay, bưng ra ngoài hoa viên.
Tô Thắm ngồi đó xem sách, kỳ lạ là cô không ăn gì nhưng vẫn không cảm thấy đói.
Cô nghe thấy tiếng bước chân phía sau lưng, nặng nhẹ có lực, không cần quay đầu lại cũng biết là ai đang tới.
Cô đưa tay vuốt lọn tóc rơi trên trán, ngắng đầu nhìn thấy một khuôn mặt đàn ông tuần tú.
“Công việc làm xong rồi à?”
“Tài liệu quan trọng đã phê xong, còn có chút nữa nhưng không vội, buổi chiều lại làm.” Hiên Viên Thần nói xong, ngồi bên cạnh cô, trầm giọng nói: “Bây giờ anh phải bồi bổ cho vợ và con của anh chứ.”
Tô Thắm nhìn bát canh và bánh ngọt ở trên khay, cô không khỏi cảm thấy có chút buồn cười: “Bây giờ em ăn không vô, anh bưng đến đây làm gì?”
“Anh biết là em không muốn ăn, nhưng thân thể của em không thể chống đỡ nổi đâu, em xem anh tự mình đưa đến cho em, em có muốn ăn một chút hay không?” Hiên Viên Thần nói với co.
Tô thám trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, cô cười nói: “Muốn anh đút cho eml”
“ỪI” Hiên Viên Thần dịu dàng chăm chú nhìn cô, đưa tay bưng bát canh lên, cúi đầu thổi thôi cho bớt nóng, múc một muỗng, lại thổi thổi, lại đưa lên môi thử nhiệt độ một chút, rồi mới đưa đến bên cạnh môi cô.
Tô Thắm ngoan ngoãn uống một ngụm, sự buồn nôn cũng không xuất hiện, bởi vì tâm ý của người đàn ông này, làm cô cảm thấy tâm tình của mình cực kỳ tốt, cũng không nghĩ đến chuyện khác.
Trong sảnh yên tĩnh, Hiên Viên Thần đút cho cô từng ngụm từng ngụm, Tô Thắm cảm giác có chút băn khoăn.
“Anh để xuống đi, đợi nguội một chút rồi em uống.” Tô Thắm nói.
Hiên Viên Thần kiên trì nói: “Không được, em nhất định phải uống khi còn nóng.
“Vậy đưa cho em đi, em tự mình uống.” Tô Thắm đưa tay đón lấy bát canh.
Hiên Viên Thần tránh né: “Để anh!”
“Em cũng không phải là con nít, không cần đút đâu.”
To Thắm bị động tác này của anh khiến cô có chút quẫn bách.
Hiên Viên Thần híp mắt cười: “Anh nguyện ý đút cho em.”
Tô Thắm không tranh nổi với anh, đành cắn cắn môi, lúc anh đút đến, thì tiếp tục uống vào, một lúc sau, bát canh đã thấy đáy.
Gánh nặng trong lòng Hiên Viên Thần như được trút xuống, cuối cũng khiến cho cô ăn được chút gì đó, uống canh xong, Hiên Viên Thần lại lấy cái thìa nhỏ, xúc cho cô một miếng bánh ga tô.
Tô Thắm lại ngoan ngoãn ăn vào miếng, lúc cô không muốn ăn, Hiên Viên Thần cũng không ép.
“Có thấy buồn chán không? Buổi chiều anh đưa em đến quảng trường gần đây giải sầu một chút.” Hiên Viên Thần hỏi cô.
“Cũng được.” Tô Thắm là một người bình tĩnh, cô không thể vì mang thai mà khiến mình trở nên nóng nảy được.
Hiên Viên Thần ngồi bên cạnh cô, đưa tay ra nắm lấy tay cô: “Anh thật hy vọng con có thể nhanh chóng ra đời một chút.”
“Không được nha! Em cảm thấy thời gian mang thai cũng rất thần kỳ, cứ từng chút từng chút một cảm nhận được sự kỳ diệu của sinh mệnh, em hy vọng không bỏ qua bắt cứ thứ gì trong quá trình mang thai.”
Hiên Viên Thần cúi đầu, hôn lên trán cô một cái: “Anh chỉ đau lòng cho em.”
Tô Thắm nép trong lồng ngực của anh: “Không sao, em rất hạnh phúc.”
Bất trị bất giác, một năm đã qua, người Hình gia cũng đã về nước, ba đứa nhỏ Hình gia đều đang đi học, kỳ nghỉ kết thúc, cũng nên trở về tiếp tục đi học rồi.
Đường Tư Vũ chào tạm biệt Tô Hi, năm sau hai người cũng có cơ hội gặp mặt rất nhiều, bây giờ lần chia tay này, đợi lần về nước tiếp theo, có lẽ đến khi uống rượu mừng Tô Thắm sinh con.
Tô Thám mang thai cũng đã sáu tháng rồi, nhưng cô vẫn xinh đẹp động lòng người như thé.
Trên máy bay, Hình Nhất Nặc chống cằm, nhìn mây trắng ngoài cửa số, một bàn tay khác nhẹ vân vê chiếc dây chuyền đeo ở cổ, dây chuyền dính với da thịt cô có chút lạnh.
Trước mặt cô đặt một quyển sách khảo sát tình hình ở Bắc Cực, Sau khi Ôn Lương Diệu rời đi một lần nữa, cô bắt đầu xem tắt cả các sách lên qua đến anh.
Mỗi lần xem, trong lòng của cô có chút thắt chặt, chỗ kia thực sự quá nguy hiểm, lúc nào cũng phải dựa theo khí tượng thiên nhiên.
Tưởng Lam ôm Hình Dĩ Hi ngủ, thỉnh thoảng nhìn con gái một chút, cô rõ ràng trong lòng bây giờ đang nghĩ đến ai.
“Mẹ, đem Tiểu Hi cho con đi!” Đường Tư Vũ dịu dàng lên tiếng.